Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 698: Kiên Quyết Phải Cưới 7

Chính ủy Mã còn chưa nói xong, doanh trưởng Ôn đã cắt ngang: "Xin lỗi anh, nhưng thực ra tôi đã có vợ chưa cưới rồi."

"Sao cơ?" Chính ủy Mã sửng sốt.

Vẻ mặt doanh trưởng Ôn quả quyết nói: "Thật ra tôi có một người vợ chưa cưới do người lớn trong nhà định ra, đợi hai năm nữa, có lẽ sẽ kết hôn luôn."

Trong vòng hai năm nay chắc hẳn anh ấy có thể tìm thấy một người "vợ chưa cưới" đi.

Chính ủy Mã cũng không biết đây chỉ là cái cớ để thoái thác, hay là doanh trưởng Ôn thật sự có một người vợ chưa cưới đã đính ước.

Nhưng anh ấy có thể hiểu được, em gái của anh ấy và doanh trưởng Ôn không còn khả năng nữa rồi.

Anh ấy vừa thả lỏng, lại vừa mất mát, cũng cùng chỉ đành thở dài, da mặt dày hỏi doanh trưởng Ôn: "Doanh trưởng Ôn, cậu có quen thanh niên tuổi trẻ tài cao nào không, giới thiệu cho em gái tôi một người đi?"

Doanh trưởng Ôn: "..." Em gái của anh vội gả đi vậy sao?

"Em mặc kệ! Em phải gả cho doanh trưởng Ôn!" Mã Xuân Hoa rống to.

Chính ủy Mã thầm nghĩ, em không thèm để ý nhưng doanh trưởng Ôn người ta để ý !

Ây da, đúng là rầu quá đi!

"Không phải chỉ là vợ chưa cưới sao? Cũng đâu đã kết hôn, đính ước không tính là gì cả, đây chỉ là người lớn trong nhà định ra, đã là năm nào rồi, làm gì còn có ai sẽ để ý tới một cái đính ước chứ? Anh cả, anh đi nói với doanh trưởng Ôn là, em không thèm để ý..."

Cho dù chưa kết hôn, có thể vừa ý em gái của anh ấy sao?

Chính ủy Mã: "..." Tại sao người ta không muốn, trong lòng em không rõ ràng sao?

Đầu óc doanh trưởng Ôn nhanh chóng xoay chuyển, miệng nói: "Anh hỏi như vậy, tôi nhất thời không nghĩ ra được thanh niên tuổi trẻ tài cao nào, những người tuổi trẻ tài cao tôi biết được, hình như đều đã kết hôn rồi..."

Bác gái Mã là người khôn khéo, bà ta nghi ngờ nói: "Thằng cả, có khi nào cái đính ước kia là gạt người không? Chứ thật ra doanh trưởng Ôn không bằng lòng?"

Cho dù "bộ lọc" của anh ấy với người nhà có lớn hơn đi chăng nữa, cũng phải nhìn lại hiện thực, anh ấy không cảm thấy điều kiện của em gái anh ấy tốt đến mức có thể khiến thanh niên trẻ tuổi tài cao có gia thế có điều kiện muốn cưới.

Chính ủy Mã cũng thở dài theo: "Đúng vậy, thanh niên trẻ tuổi tài cao người ta đều đã kết hôn rồi..."

Cô ta đã chờ mong nhiều ngày vậy rồi, bỗng nhiên nói với cô ta rằng đối phương đã có vợ chưa cưới, kêu cô ta từ bỏ, làm sao có thể?

Doanh trưởng Ôn người ta cũng đã nói vậy rồi, tức là không muốn xem mắt, dù sao anh ấy cũng không thế ấn đầu người ta bắt xem mắt với em gái anh ấy chứ?

Càng rầu hơn là, khi chính ủy Mã quay trở về, nói chuyện doanh trưởng Ôn có vợ chưa cưới đã đính ước rồi với mẹ và em gái anh ấy, hai người đều phát điên lên.

"Em mặc kệ! Anh cả, anh nhất định phải khiến cho doanh trưởng Ôn xem mắt với em!" Mã Xuân Hoa kêu.

Mã Xuân Hoa cả giận nói: "Có gì đâu mà anh ta không muốn?"

Tuy rằng em gái lại làm ầm lên, bác gái Mã cũng ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, nhưng chính ủy Mã cũng không còn cách nào khác.

Bây giờ lại nhiều thêm một điều kiện, anh ấy nghe xong cũng cảm thấy em gái anh ấy ảo tưởng quá, rất muốn đánh người.

Mã Xuân Hoa ra điều kiện: "Em muốn trẻ tuổi, đẹp trai, là con em cán bộ, có thể cho em theo quân!"

Mã Xuân Hoa ngây người ra, sau đó òa khóc: "Mẹ, mẹ xem anh cả kìa, vậy mà anh lại nói chuyện với con kiểu đó kìa! Anh vẫn là anh của con ư? Sao lại có anh trai xấu xa như vậy, thế mà lại không giúp em gái mình!"

Mã Xuân Hoa: "Em mặc kệ!"

Chính ủy Mã: "... Sao em không lên trời luôn đi?"

Chính ủy Mã nói: "Anh cũng đâu phải lãnh đạo của cậu ta, làm sao có thể bắt cậu ta xem mắt với em? Cho dù anh là lãnh đạo, cũng không có lý ép cấp dưới xem mắt với đồng chí nữ khác!"

Mã Xuân Hoa hầm hừ tức giận, dù sao cũng phải thỏa mãn bốn điều kiện này, nếu không thỏa mãn cô ta tuyệt đối không thèm.

"Vậy thì quên đi!" Mặt chính ủy Mã không biểu cảm nói: "Em đừng mơ lấy chồng nữa, cứ phải tìm theo điều kiện đó của em thì tìm cả đời cũng không thấy đối tượng, thế thì cứ ở lại trong nhà làm con gái quá lứa lỡ thì đi!"

Nói xong, anh ấy nhanh chóng bước ra ngoài.

Chính ủy Mã cũng thấy phiền, nói: "Xuân Hoa, doanh trưởng Ôn không được, thì còn có những người khác, ngày mai anh lại tìm cho em một người phù hợp!"

Bác gái Mã không ngu ngốc như con gái, bà ta nhìn ra con trai thật sự đã tức giận, vỗ vai cô ta: "Khóc gì mà khóc? Không thấy anh trai con phát cáu lên rồi à? Cẩn thận giống như anh trai con nói đó, con cả đời cũng đừng mong được gả đi!"

Nói con gái xong, bà ta lại đi tìm con trai, nhẹ nhàng dỗ dành anh ấy.

Chính ủy Mã nhìn mẹ anh ấy ăn nói khép nép dỗ anh ấy, bỗng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thở dài: "Mẹ, yêu cầu của Xuân Hoa quá cao, quân đội có thể có bao nhiêu thanh niên xuất thân là con em cán bộ chứ? Cho dù có, mắc gì người ta phải cưới một cô gái nông thôn như Xuân Hoa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận