Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 406: Phải Tìm Người Yêu Làm Đoàn Trưởng 1

Khi đoàn trưởng Phong đi vắng, Cố Di Gia uể oải vài ngày, sau đó, cuối cùng cô cũng vui vẻ hơn một chút.

Nếu không có người yêu ở đây thì phải cố gắng kiếm tiền.

Sau khi nhận liên tiếp mấy đơn hàng, Cố Di Gia nhận ra rằng thảo nào đời sau trên internet đều nói rằng đàn ông sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của phụ nữ, đúng là người đời sau không lừa cô.

Cố Di Gia đắm chìm trong công cuộc kiếm tiền và bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ về đoàn trưởng Phong.

Đoàn trưởng Phong có sự nghiệp của riêng mình, cô cũng có sự nghiệp của riêng mình, thật tuyệt làm sao.

Nhưng Cố Minh Thành lại không mấy vui vẻ: "Trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc, em làm việc vất vả như vậy để làm gì? Em nên chăm sóc cho bản thân thật tốt."

Khi nhìn thấy em gái mình làm việc chăm chỉ, anh ấy lo rằng cô sẽ ngất xỉu vì kiệt sức khi mọi người không ở nhà.

Cố Di Gia khịt mũi: "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà! Anh cả, anh muốn để em gái trở thành người ăn không ngồi rồi chỉ biết dựa vào đàn ông để sống ư?"

Nhưng nếu em gái anh ấy muốn đi làm, anh ấy vẫn muốn cô làm một số công việc nhẹ nhàng và không quá mệt mỏi.

Vất vả lắm cơ thể cô mới điều trị trở nên như vậy, chắc chắn là cô sẽ không thể nào tùy tiện phá hỏng cơ thể mình đâu.

Cố Minh Thành không biết nói gì nữa.

Sao Cố Di Gia không biết anh ấy đang nghĩ gì, vẻ mặt cô trở nên dịu dàng hơn, cô nở nụ cười ngọt ngào với anh ấy rồi nói: "Anh cả, em biết rồi, cho dù em làm gì thì em cũng sẽ đặt bản thân lên hàng đầu, em sẽ không bạc đãi cơ thể của mình đâu."

Sau khi tận hưởng cảm giác tự do tùy ý như thế, sao cô có thể quay lại cuộc sống ngửa tay xin tiền người khác chứ?

Nghe thấy thế, hai anh em lập tức nhìn về phía cô, biểu cảm trên hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

Chỉ vì sức khỏe cô hơi yếu nên không thể ra ngoài làm việc, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể thoải mái nằm dài chảy thây ở nhà.

Không phải sinh ra là một người bệnh thì sẽ không biết cảm giác đau đớn khổ sở mà bệnh tật dày vò như thế nào, nỗi đau về thể xác có thể làm nhụt chí một người. Đến lúc ấy, người ta mới biết khỏe mạnh quan trọng như thế nào và sẽ không phí hoài sức khỏe của bản thân.

Đương nhiên nếu người khác cho cô tiền thì cô cũng không ngại đâu.

Trước khi xuyên qua, sau khi tốt nghiệp đại học cô đã làm việc được một năm, mặc dù công việc của cô mới bắt đầu nhưng cô cũng được xem như tự do tài chính, không còn phải xin tiền gia đình và dựa dẫm vào người trong nhà nữa.

Cả đời này em gái của anh ấy không thể nào khỏe mạnh như người bình thường, thế nên cũng không thể làm những việc vất vả như người bình thường, chỉ cần làm những công việc nhẹ nhàng, kiếm chút tiền tiêu vặt là được, người thân trong nhà đều sẵn lòng nuôi cô.

Cố Minh Thành ho khan vài tiếng: "Ý là, quê chúng ta cách đây quá xa, anh quên mất."

Đương nhiên anh ấy hiểu được điều này, nhưng là một người có tiêu chuẩn kép, trong lòng anh ấy, sức khỏe của em gái anh ấy không tốt, không đi làm cũng không sao, dù sao tiền lương của Phong Lẫm cũng có thể nuôi được cô.

Thực ra anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với cha chuyện đó, trong lòng anh, gia đình anh chỉ có vợ, các con và em gái, những người khác đều là người ngoài.

Trần Ngải Phương thấy hai anh em nói chuyện với nhau một hồi, cô ấy ngắt lời: "À đúng rồi, Gia Gia có muốn nói chuyện kết hôn với cha không?"

Trần Ngải Phương hết nói nổi: "Không thể nào, hai người không muốn thông báo với cha một tiếng sao?"

Ngày nay, ai cũng có công việc và cuộc sống riêng, trừ khi là những người rất thân thiết, nếu không sẽ không có ai bằng lòng đi xa đến dự đám cưới.

"Chúng ta có thể báo cho bà nội Hoàng, chị Bình Bình một tiếng." Cố Di Gia nói: "Nhưng mà quân đội ở xa quá nên đừng gọi bọn họ đến."

Khi cô và đoàn trưởng Phong bắt đầu hẹn hò, cô cũng đã nói với bà nội Hoàng rằng bọn họ đang hẹn hò, vì thế mọi người đều biết chuyện đó.

Đương nhiên ở quê cũng có người quen như bà nội Hoàng, chị Bình Bình, bà nội An và cả nhà cục trưởng Ngụy.

Không những giá vé xe không hề rẻ mà còn không tiện đi lại.

Cố Di Gia còn nghĩ đơn giản hơn nữa, họ hàng của cô đều ở xa, còn ở quê cô và anh ấy cũng không quen ai cả?

Thật ra Cố Di Gia không hy vọng bà nội Hoàng và những người khác sẽ đến, một là sợ giày vò người già, hai là khiến công việc của mọi người bị trì hoãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận