Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 751: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 4

Lúc Phong Lẫm tắm rửa xong về phòng thì nhìn thấy cô đang dựa vào hai cái gối đầu, thong thả đọc sách.

Cách cô đọc sách khác hẳn với tác phong quân đội cẩn thận tỉ mỉ của đoàn trưởng Phong, lưng lúc nào cũng thẳng tắp, còn cô cứ thấy tư thế nào thoải mái thì cô sẽ nằm tư thế đó. Bởi vì cô xinh đẹp nên dù làm gì cũng có cảm giác ngây thơ, lười biếng nhưng lại có rất có sức quyến rũ.

Phong Lẫm đi tới ngồi xuống cạnh cô.

Cố Di Gia chuyển ánh mắt từ truyện tranh ngắn sang nhìn về phía anh, cô cười hỏi: "Anh Lẫm, anh muốn ngủ chưa?"

Ở thời đại này không có hoạt động giải trí gì, buổi tối mọi người đều đi ngủ sớm vì ngày hôm sau còn phải dậy sớm. Cố Di Gia ngoài việc tuân theo đồng hồ sinh học của bản thân thì cũng thông cảm cho thời gian của đoàn trưởng Phong, cô sợ anh đã huấn luyện mệt mỏi cả ngày mà tối còn ngủ muộn sẽ ngủ không đủ giấc, không tốt cho sức khỏe.

Phong Lẫm không lên tiếng, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô.

Thấy thế, Cố Di Gia cảm thấy có vấn đề lớn, cô đặt quyển truyện tranh ngắn trong tay xuống rồi nghiêng người qua ôm lấy cổ anh, dựa cả người vào trong ngực anh.

Tóc dài của cô tựa như dòng suối xõa tung rơi xuống trên khuỷu tay anh, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt đưa tình dịu dàng, dưới ngọn đèn mờ mờ ảo ảo tựa như một yêu tinh đang dụ dỗ người sa ngã.

Cố Di Gia bật cười tiến gần hôn lên đôi môi mím chặt của anh, cô cười rạng rỡ, xinh đẹp: "Anh Lẫm, em không khó chịu đâu, chỉ là hơi xúc động chút thôi, em nghĩ có phải mọi người rủ nhau mang thai hay không? Anh xem, năm nay gia đình quân nhân có thai khá nhiều, ngoại trừ Quyên Quyên, chị Mỹ hà, chị dâu và Nghi Giai thì em còn nghe nói có mấy chị dâu khác..."

Phong Lẫm bị cô nói đến mức mí mắt giật giật, anh vô thức siết chặt tay lại.

Qua một lúc lâu, Cố Di Gia mới hiểu được ý của anh, cô mở đôi mắt to trong suốt nhìn anh: "Anh Lẫm, anh cảm thấy em sẽ khó chịu à?"

"Thật ra chuyện có bầu trông có vẻ rất đáng sợ." Cô nhíu mày nói: "Nghe nói phụ nữ lúc có thai sẽ bắt đầu nôn nghén, bụng lớn dần dần, cơ thể phát phì, tay chân sưng phù, còn hay bị chuột rút, xương chậu phình to, tử cung sa xuống... Đến lúc sinh con còn phải trải qua mười hai mức độ đau đớn khi sinh sản, nếu còn khó sinh thì, trời ơi, đến lúc đó phải giữ mẹ hay giữ con?"

Anh vòng tay ôm chặt người trong lồng ngực, giữ chặt eo cô rồi cúi đầu hôn hôn, anh nói: "Gia Gia, vợ của doanh trưởng Hứa và chị dâu đều có thai, em..."

Vì vậy mới nói, phụ nữ rất vĩ đại, những người làm mẹ lại càng vĩ đại hơn khi có thể chịu khó chịu khổ, đa số thời điểm, khả năng nhịn đau của phụ nữ còn cao hơn đàn ông nhiều.

Từ tiên nữ biến thành yêu tinh cũng chỉ trong chớp mắt thôi.

"Anh Lẫm, anh ôm chặt quá làm em đau rồi." Cố Di Gia đánh anh, cô hiểu những lời này đã dọa anh sợ.

Trong khu nhà tập thể, những quân tẩu thân thiết với cô đều có thai, nhiều người có bầu như thế chỉ có cô là không, anh thật sự rất lo lắng cô sẽ cảm thấy khó chịu.

Ôm người đẹp trong lòng, trái tim của đoàn trưởng Phong mềm mại tựa như bông.

Phong Lẫm ôm chặt thắt lưng của cô, vẫn không hề lên tiếng.

Cơ thể đang căng chặt của Phong Lẫm từ từ thả lỏng lại.

Phong Lẫm không nói gì nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

"Ừ, anh cũng thấy rất may mắn."

Nhưng mà tất cả đều là sự thật, phụ nữ sinh con vất vả hơn nhiều trong tưởng tượng của đàn ông, những gian khổ này không thể chỉ dùng một hai câu là nói hết được.

Cố Di Gia tổng kết ra những điểm đáng sợ sau khi có thai xong mới nhìn anh nói: "Em may mắn lắm nên mới không thể có con... Nếu không em sẽ thấy rất sợ."

Cô gái trong lồng ngực có cơ thể yếu ớt như vậy, anh không thể tưởng tượng ra nếu cô mang thai thì làm sao có thể chịu đựng những chuyện như thế? Cho dù lúc bình thường cô bị trầy da cũng đã làm cho anh đau lòng rồi, càng không cần nói tự mình yên lặng nhìn cô chịu đựng nỗi vất vả khi mang bầu.

Cố Di Gia trấn an xong đoàn trưởng Phong mới yên tâm đi ngủ.

Phong Lẫm ừ một tiếng, xác nhận rằng cô không suy nghĩ linh tinh, cảm xúc vẫn luôn thoải mái thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Di Gia nghe được lời này của anh mới lại lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Anh Lẫm, anh không cần phải lo đâu, em sẽ không suy nghĩ nhiều, em thương cho các cô ấy phải vất vả khi mang thai nhưng em không muốn có bầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận