Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 728: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 5

Chính ủy Mã lười quan tâm đến Mã - não có sạn - Xuân Hoa, chỉ nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, vậy mẹ muốn bao nhiêu?"

"Ít nhất cũng phải năm mươi!" Bác gái Mã giảm một nửa: "Ngày trước, con đều gửi tiền lương với trợ cấp về, ngày trước như nào bây giờ như thế."

Bà ta rất đau lòng khi chỉ nhận được năm mươi đồng, thật ra bà ta muốn thằng cả gửi tất cả tiền lương với trợ cấp về quê cơ.

Chính ủy Mã bác bỏ: "Đó là bởi vì ngày trước có mẹ con Hồng Anh với Đại Hoa ở quê!"

Nhưng bây giờ anh ấy đã biết cả rồi, hóa ra khi còn ở quê, dù anh ấy có gửi bao nhiêu tiền đi nữa thì đều vào tay mẹ với em gái chứ vợ con anh ấy không được đồng nào.

Nói không thấy bực là nói dối nhưng ai bảo trước đây anh ấy đối xử quá mức bao dung với người nhà rồi lại làm như không thấy tình cảm vợ con dành cho mình làm gì? Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là lỗi của anh ấy.

Trần Ngải Phương mở lời nói: "Bác gái, không luật nào quy định con phải chu cấp tiền hàng tháng cho mẹ là năm mươi đồng đâu! Nếu bác không chịu, chúng ta có thể đi tìm lãnh đạo để họ phân xử giúp!"

Bác gái Mã không chịu hả?

Bác gái Mã suýt chút nữa bị bọn họ phá hỏng chuyện.

Bác gái Mã nghẹn họng, bà ta biết việc này mình không cãi được.

Trần Ngải Phương nói lại: "Bác gái, ở nông thôn không tiêu hết mười đồng đâu."

"Mẹ, mấy đứa Đại Hoa là con gái con, cũng là cháu gái của mẹ mà, sao mẹ lại có thể bắt nạt, đánh chửi chúng nó chứ?"

Bác gãi Mã tức giận đến mức thở không ra hơi, cuối cùng quyết định chơi chiêu bài tình thân.

"Bác gái, hiện giờ là thời đại mới, không còn ai đánh trẻ con cả!" Trần Ngải Phương lên tiếng: "Bác nghĩ như này là không đúng, nếu bác cảm thấy đúng, sao bác không đi đánh Mã Tiểu Tráng ấy?"

Được thôi, vậy thì báo cáo lên cục công an, đến lúc đó xem xem công an sẽ xem xét pháp luật do Nhà nước ban hành hay xem xét bà ta ầm ĩ như nào?

Tuy rằng bà ta thấy chẳng sao cả, cũng chỉ là mấy đứa con gái thôi, là đồ ăn hại thì có thể có giá bao nhiêu chứ? Bắt bọn nó làm việc nhà thì sao? Đánh đòn thì sao, không phải trẻ con ở nông thôn đều như vậy à?

"Thằng cả, con không thể không quan tâm đến mẹ và em gái con được, nếu con làm thế, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta đều ở quê cả nên quanh năm suốt tháng kiếm đâu ra mười đồng chứ..."

Chính ủy Mã gật đầu, nhìn về phía mẹ mình rồi nói với vẻ kiên quyết: "Được, cứ theo quy định của quốc gia mà làm."

Viền mắt chính ủy Mã ươn ướt: "Mẹ, con quan tâm hai người mười mấy năm nhưng lại chưa hề để ý đến vợ con con, tiền con gửi về mẹ cũng lấy hết để tiêu xài nên trước đến nay vẫn chưa nuôi vợ con bao giờ, còn để mặc mẹ hành hạ họ nữa..."

Trần Ngải Phương cười nhẹ, mọi người ở đây đều nghe ra ý mỉa mai trong đó.

Cố Minh Thành cũng phụ họa theo: "Ở nông thôn có ruộng nương nên lương thực với rau xanh có thể tự cung tự cấp, đôi khi muốn ăn tôm cá thì có thể xuống sông bắt, thực sự không cần tiêu quá nhiều tiền đâu."

Đúng rồi, là tiêu chuẩn kép như vậy đấy, con gái thì muốn đánh như nào cũng được nhưng con trai lại là cục vàng... Mấy quân tẩu đứng ngoài cửa đều cảm thấy khó chịu, đặc biệt là những ai có con gái.

Bà ta nghĩ sao thì nói y nguyên vậy.

Bác gái Mã nhanh chóng bác bỏ: "Vậy thì sao được? Tiểu Tráng là con cháu nhà họ Mã mà!"

Sau này thằng cả sẽ không còn gửi tiền lương với trợ cấp về, trong nhà không nhiều tiền như trước nên bà ta không thể để Tiểu Tráng chịu khổ theo bọn họ được.

Dù mai có không mua được đi nữa thì anh cũng không thể để hai người họ ở đây nữa, anh thà tốn tiền thuê nhà nghỉ cho họ ở còn hơn.

Làm con nối dõi chỉ để có danh phận thôi, Mã Tiểu Tráng cũng đã đủ lớn để biết cha mẹ thực sự của nó là ai, không sợ nó không nhận cha mẹ ruột của nó.

Chính ủy Mã cảm thấy rất mệt mỏi, đồng thời thấy không còn gì để nói với mẹ mình nữa.

Bác gái Mã biết tình hình đã không thể cứu vãn được nữa, nhưng vẫn cố chấp: "Được, mẹ không cần nhiều tiền dưỡng lão như vậy nhưng các con vẫn đồng ý nuôi Tiểu Tráng mà đúng không?"

Con gái là miếng thịt trên người mình sinh ra, sao có thể trơ mắt nhìn nó bị người khác đánh chửi được chứ?

"Tiểu Tráng có cha mẹ của nó, cha mẹ nó sẽ nuôi nó." Chính ủy Mã nói

"Em trai với em dâu con đều đồng ý để con nuôi Tiểu Tráng!" Bác gãi Mã vội vã nói.

"Nếu con không muốn nuôi con hộ người khác, thì con có thể nhận nó làm con nối dõi."

Anh quả quyết nói: "Mẹ, cứ thế đi, con đã cho người đi mua vé tàu hỏa rồi, ngày mai mẹ với em gái sẽ về quê luôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận