Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 710: Dọn Rác 3

Đến khi cô bé nhìn thấy Cố Di Gia cười ha ha, thì Đại Hoa mới biết cô đang nói đùa nên hơi dở khóc dở cười.

Cô bé biết dì Gia Gia nhìn có vẻ dịu dàng điềm đạm, nhưng thật ra tính cách cô rất hoạt bát và còn rất thích trêu chọc người khác, đặc biệt là trẻ con. Có rất nhiều người trong số học đã từng bị cô trêu, chỉ là hơi ngốc nên không phát hiện ra, đến khi phát hiện thì lại cảm thấy rất vui và càng thích chơi với cô hơn.

Cuối cùng, Đại Hoa và Tiền Quyên Quyên đều rời đi.

Khi Tiền Quyên Quyên về đến nhà, sát vách vẫn rất im ắng và không có tiếng động gì.

Doanh trưởng La không có ở nhà, sáng sớm anh ấy đã đến thị trấn, nói là muốn mua ít thuốc bổ về cho cô ấy, bác sĩ nói bụng cô ấy quá nhỏ, cần phải ăn nhiều hơn nên doanh trưởng La rất để tâm chuyện này.

Vào buổi trưa, doanh trưởng La trở về với túi lớn túi nhỏ, Tiền Quyên Quyên lập tức nói với anh ta rằng buổi tối sẽ đến nhà anh trai và chị dâu ăn cơm và đón tết Đoan Ngọ.

Doanh trưởng La không có ý kiến gì: "Đúng lúc anh cũng vừa mới mua một miếng thịt, vậy thì đến lúc đó mang đi để mọi người cùng ăn."

"Được." Tiền Quyên Quyên dịu dàng nói.

Đại Hoa lần lượt xoa đầu hai em gái rồi lên tiếng chào hỏi với Bảo Hoa, sau đó nói với hai em gái: "Hôm nay hai đứa ra ngoài chơi lâu một chút, đừng vội về nhà, đến bữa tối chị sẽ ra ngoài gọi hai đứa về."

Thấy cô bé đến, Trần Ngải Phương vẫy gọi: "Đại Hoa mau vào đi, đợi lúc nữa nấu bánh ú, cháu có thể mang một ít về ăn."

Cô bé tìm thấy hai em gái mình đang ở trong căn cứ bí mật của trẻ con, chúng đang chơi đùa cùng một đám trẻ nhỏ, khi nhìn thấy cô bé thì Nhị Hoa và Tam Hoa đều vui mừng chạy tới.

Đại Hoa không nói nhiều rồi để hai cô bé tiếp tục chơi đùa, sau đó cô bé đến nhà họ Cố tìm mẹ mình. Quả nhiên cô bé thấy mẹ mình đang gói bánh ú với Trần Ngải Phương.

Tiền Quyên Quyên không nhìn nhiều mà kéo tay doanh trưởng La rời đi.

Tuy tuổi cô bé còn nhỏ nhưng cũng là một cô gái lớn, làm việc rất nhanh nhảu, cô bé gói bánh ú cũng không thua kém gì mẹ mình với Trần Ngải Phương.

Sau khi chợp mắt một lúc vào buổi trưa, Tiền Quyên Quyên mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên sát vách, cô ấy cũng không có ý định đến nghe ngóng mà ra ngoài với doanh trưởng La để về nhà anh trai và chị dâu.

Đại Hoa ngại ngùng cười: "Cháu cảm ơn thím Trần."

Sau khi Đại Hoa rời khỏi nhà Cố Di Gia thì lập tức đi tìm mẹ và hai em gái mình.

Lúc đi ngang qua nhà họ Mã, cô ấy nhìn thấy công nhà họ Mã đang mở ra, bác gái Mã và những người khác vừa mới trở về và đang ngồi trong nhà khách nghỉ ngơi.

Cả Nhị Hoa và Tam Hoa đều lơ ngơ không biết chị cả nói vậy là có ý gì.

Trong lòng Chu Hồng Anh cảm thấy rất vui, mắt sáng rỡ nhìn Đại Hoa.

"Chị cả, chị trở về rồi!" Tam Hoa nhào vào trong ngực cô bé.

Chỉ là miệng cô ấy lại nói: "Em khen con bé quá rồi, Bảo Sơn và Bảo Hoa đều là những đứa trẻ ngoan, thường xuyên giúp đỡ làm việc, bọn nhỏ cũng không lười biếng."

Cô bé cũng xắn tay áo lên và lao vào phụ giúp gói bánh ú.

Trần Ngải Phương khen ngợi: "Đại Hoa tháo vát thật đấy, em hy vọng Bảo Sơn và Bảo Hoa nhà em khi lớn lên cũng giống như Đại Hoa, bọn chúng cũng có thể tháo vát làm việc như Đại Hoa vậy đó."

Dù thế nào thì chính ủy Mã cũng là một người đàn ông trưởng thành rồi, về nhà phát hiện không có gì ăn thì cũng có thể tự nấu mà.

Đại Hoa không nói gì, trong lòng thật sự hy vọng mẹ cô bé sẽ ở lại, tốt nhất là đến chạng vạng tối mới rời đi.

Bảo Hoa biết hôm nay trong nhà gói bánh ú, nhất định không thể quên cô út yêu quý của mình được nên cô bé đã kéo Nhị Hoa và Tam Hoa cùng đi gọi người.

Chu Hồng Anh nói: "Không cần, không cần, chị về nhà ăn thôi..."

Về phần cha của Đại Hoa là chính ủy Mã, mọi người ở đây dường như đều quên mất anh ấy, không một ai đề cập đến việc buổi trưa anh ấy về nhà có gì ăn không.

Gói xong một rổ bánh ú, Trần Ngải Phương mang bánh đi nấu trước rồi nói với hai mẹ con Chu Hồng Anh: "Buổi trưa hai người cũng đừng về, ở lại nhà em ăn bánh ú đi." Sau đó, cô ấy lại nói với Đại Hoa: "Cháu cũng gọi Nhị Hoa và Tam Hoa tới nhé."

Khi bánh ú gần chín, Bảo Hoa dẫn theo Nhị Hoa và Tam Hoa trở về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của bánh ú.

Truyền thống là trong ngày tết Đoan Ngọ sẽ ăn bánh ú, nên Trần Ngải Phương đã đi mua gạo nếp về chuẩn bị từ mấy ngày trước.

Cùng đi vào còn có Cố Di Gia, người mà Bảo Hoa đặc biệt gọi đến.

"Về nhà gì chứ, ở đây có bánh ú để ăn, chị còn về nhà ăn cái gì?" Trần Ngải Phương ngắt lời cô ấy và nhất quyết giữ cô ấy lại.

Đúng lúc bên phía quân đội có việc, buổi trưa đoàn trưởng Phong không ăn cơm ở nhà nên Cố Di Gia cũng tới ăn bánh ú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận