Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 793: Tân Hôn Vui Vẻ 2

Phong Lẫm chờ hô hấp của cô bình thường lại mới thu tay, nhẹ nhàng xuống giường rồi thay đồ ra ngoài.

Chờ đến khi Cố Di Gia tỉnh lại vội vàng chạy ra thì thấy đoàn trưởng Phong đang xách đồ ăn sáng về nhà sau khi tập xong thể dục buổi sáng.

"Gia Gia, tỉnh rồi à." Anh đi tới cầm tay cô: "Đừng nôn nóng, cô ấy sinh xong rồi, mẹ và con gái đều ổn."

Cố Di Gia giật mình một cái mới "à" một tiếng: "Là con gái à, cũng tốt!" Sau đó cô mới ngước mắt nhìn anh: "Anh đi thăm rồi à?"

Phong Lẫm nắm tay cô: "Rèn luyện xong thì tiện đường anh cũng đi tới trạm y tế xem thử, nghe nói là sinh vào khoảng năm giờ sáng."

Cố Di Gia thở phào một hơi, ngoan ngoãn để anh nắm tay rồi đi rửa mặt ăn sáng.

Ăn sáng xong, Phong Lẫm đi làm, Cố Di Gia tới trạm y tế.

Bây giờ vẫn còn sớm, trạm y tế không có ai, lúc Cố Di Gia đến thì nhìn thấy doanh trưởng La cầm theo bữa sáng đi tới, mắt đã đầy tơ máu.

Mẹ của Tiền Quyên Quyên không ở đây, mặc dù có ở cũng không thể nhờ bà ta được gì, mẹ của doanh trưởng La còn chưa tới nên chỉ có cô ấy là chị dâu nhà mẹ đẻ có thể hỗ trợ chăm sóc.

Doanh trưởng La ngồi canh trước giường, nhìn đứa bé đang ngủ và Tiền Quyên Quyên rồi cười khúc khích.

Cố Di Gia đi theo anh ta vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Quyên Quyên đang ngủ trên giường, bên cạnh còn có một đứa nhỏ đang được bọc kín mít.

Mạnh Xuân Yến đặt những bộ quần áo trẻ con đã xếp xong vào trong gói to, chào Cố Di Gia một tiếng rồi ra ngoài ăn sáng.

Cố Di Gia hỏi: "Hiện giờ Quyên Quyên sao rồi?"

"Chị dâu Mạnh, tối qua Quyên Quyên sinh con thuận lợi chứ."

"Doanh trưởng La." Cố Di Gia chào một tiếng.

Cố Di Gia nhìn qua, sắc mặt của Tiền Quyên Quyên còn tái nhợt, tóc rối tung tản ra trên gối, nhìn rất tiều tụy. Đứa trẻ được quấn trong khăn đỏ bừng như một con khỉ con, cực kỳ yếu ớt, Cố Di Gia nhìn cũng không dám đụng, sợ chạm khiến nó đau.

"Mới đi ngủ thôi." Doanh trưởng La nói: "Chị dâu đang chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy.

Doanh trưởng La đang vội vàng đi ngang qua người cô nghe thế mới quay đầu, nhìn thấy cô cũng chào lại: "Đồng chí Cố."

"Chị dâu, ăn sáng đi đã." Doanh trưởng La nói.

Cố Di Gia thấy tơ máu trong mắt cô ấy thì nói: "Chị dâu Mạnh, lát nữa chị về nhà ngủ một giấc đi, em trông Quyên Quyên cũng được."

Mạnh Xuân Yến nhẹ tay nhẹ chân thu dọn đồ đạc, ánh mắt của chị ấy cũng đầy tơ máu, rõ ràng chị ấy cũng thức suốt một đêm.

"Không được không được." Mạnh Xuân Yến cười nói: "Sao tới lượt em trông? Lát nữa Tiểu Liên tới đây rồi."

Cố Di Gia xác nhận cả mẹ và con đều khỏe mạnh xong mới đi ra, cô trò chuyện với Mạnh Xuân Yến đang ăn sáng ngoài cửa.

Trên mặt Mạnh Xuân Yến lộ ra một nụ cười: "Khá thuận lợi, không phải chịu đau đớn nhiều."

Ngày dự sinh của Tiền Quyên Quyên rơi vào tuần cuối của tháng chín nhưng phụ nữ đôi khi sinh sớm hoặc sẽ sinh trễ, không ai nói chính xác được. Mẹ của doanh trưởng La cũng tính trước là tới đây vào ngày hai mươi tháng này, ai ngờ con dâu lại sinh sớm nên bây giờ còn chưa kịp tới.

Không thể cứ làm phiền chị dâu nhà mẹ đẻ và người ngoài mãi được, mẹ của doanh trưởng La đến chăm sóc con dâu ở cữ là tốt nhất.

Mấy chị dâu tranh thủ thời gian nghỉ trưa để ghé qua thăm Tiền Quyên Quyên, họ thấy tinh thần của cô ấy khá tốt nên hỏi han vài câu rồi về nhà nấu bữa trưa.

Nhưng mà Mạnh Xuân Yến vẫn cảm ơn tấm lòng này của cô.

"Chắc là mấy ngày nay thôi." Mạnh Xuân Yến tức giận nói: "Ban đầu, bà ấy nói ngày hai mươi tháng này sẽ tới, ai ngờ Quyên Quyên lại sinh sớm."

Quan hệ của Đỗ Tiểu Liên và Tiền Quyên Quyên rất tốt. Bây giờ, Tiền Quyên Quyên sinh con, cô ấy biết ở đây không đủ người nên đã cố tình xin nghỉ tới đây hỗ trợ. Với lại cô ấy cũng từng sinh con nên cũng biết cách chăm sóc mẹ và đứa nhỏ, thích hợp hơn người chưa từng có con như Cố Di Gia.

Tiền Quyên Quyên còn chưa tỉnh, Cố Di Gia ở đây cũng không thể giúp gì nên đành về nhà.

Đến giữa trưa, cô nấu cơm trước rồi ăn qua, để một tờ giấy cho đoàn trưởng Phong rồi lại chạy tới trạm y tế thăm Tiền Quyên Quyên.

Lúc cô đến thì thấy đã có không ít chị dâu tới đây, Tiền Quyên Quyên cũng tỉnh rồi.

Cố Di Gia sờ sờ mũi, hỏi thêm: "Đúng rồi, khi nào thì bà nội của đứa nhỏ tới đây?"

Cố Di Gia bước vào cười nói: "Quyên Quyên, cậu tỉnh rồi à, sáng nay tớ có ghé qua nhưng cậu và con bé đều đang ngủ."

Tiền Quyên Quyên ngồi dựa vào giường: "Tớ nghe lão La nói rồi, thật ra cậu cũng không cần qua sớm thế đâu." Cô ấy sợ Cố Di Gia nghỉ ngơi không tốt, cơ thể chịu không nổi lại đau ốm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận