Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 940: Anh Lại Trèo Tường Rồi 1

Bảo Hoa ngăn em trai lại: "Cô út không phải của riêng em, cô út là của mọi người."

Thằng bé Nguyên Bảo ôm chặt lấy cổ Cố Di Gia, mặt phụng phịu: "Của em! Của em mà!"

Trần Ngải Phương lại rất bình tĩnh nói với hai đứa con lớn của mình: "Trước đây hai đứa cũng giống y hệt Nguyên Bảo thôi, mỗi lần thấy cô út thì đều dính chặt lấy."

Cho nên không cần ngưỡng mộ người khác đâu, ba anh em nhà này đều giống hệt nhau cả.

Bảo Sơn và Bảo Hoa không còn nhớ được chuyện lúc nhỏ nữa nên không tin mình cũng quấn lấy cô út như Nguyên Bảo bây giờ.

Cố Di Gia đang cố gắng chạy kịp bản thảo nhưng bị Nguyên Bảo ngăn lại, chỉ có thể đưa thằng bé ra ngoài hóng gió thôi.

Sau khi quay về thì cô trả Nguyên Bảo lại cho chị dâu, sau đó lại chui tọt vào phòng tiếp tục công việc của mình.

Trần Ngải Phương cảm thấy khó hiểu: "Sao em lại vội thế chứ? Bên nhà xuất bản giục sao?"

Mỗi lần Lâm Diễm đến lấy bản thảo thì Trần Ngải Phương đều tiếp đón rất nhiệt tình nên biết được rất nhiều chuyện từ chỗ Lâm Diễm.

Kỳ nghỉ hè đã đến, lại là một mùa nóng bức nhất trong năm.

Mặc dù Trần Ngải Phương không hiểu tính chỉn chu của bộ truyện là gì nhưng cũng biết lượng công việc của cô đã nhiều hơn nên mới phải gấp rút như thế.

Thời gian này Cố Di Gia rất bận, cô bận từ mùa xuân cho đến tận mùa hè.

Vì không có ai giúp cô nên cô chỉ có thể tự cố gắng thôi.

Khi Bảo Sơn và Bảo Hoa ra ngoài chơi, bọn trẻ thật sự không muốn mang theo cái đuôi nhỏ này một chút nào, dù sao thằng bé còn nhỏ như vậy, thỉnh thoảng bọn trẻ sẽ đi chơi ở hồ nước trên núi, lỡ mà không coi chừng cẩn thận, thằng bé bị ngã hoặc bị thương thì biết làm sao?

"Không có." Cố Di Gia không thể giải thích rõ được với cô ấy nên chỉ nói: "Em muốn nhanh chóng làm cho xong, tốt nhất là có thể hoàn thành trong tháng tám."

Bọn trẻ đều được nghỉ học, Nguyên Bảo đã là một đứa trẻ biết chạy biết nhảy rồi, đúng là trẻ con rất thích nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, cũng rất hoạt bát, mỗi ngày đều có thể đi chơi cùng các anh chị đến khi mệt nhoài thì thôi.

Đương nhiên tiền nhuận bút cũng rất khả quan.

Vốn dự tính là tháng năm tháng sáu là có thể hoàn thành rồi nhưng vì để bộ truyện của mình được chỉn chu hơn nên Cố Di Gia quyết định kéo dài cốt truyện ra, vì thế đã thêm khá nhiều công việc.

Cố Di Gia không thể nói với chị dâu rằng mùa đông năm nay sẽ tổ chức lại kỳ thi đại học, cô đang chuẩn bị cho kỳ thi ấy nên chỉ có thể qua loa đáp lại, sau đó cũng không thư giãn hơn được chút nào.

Hôm nay là ngày Bảo Hoa đưa em trai đi chơi.

Cô ấy khuyên: "Vẫn còn nhiều thời gian mà, nếu quá bận thì cứ kéo dài thêm vài tháng cũng được. Lâm Diễm đã nói rồi nhà xuất bản sẽ không giục em đâu, nên em cũng không cần làm gấp như thế."

Khi trở về đã chạng vạng tối, Trần Ngải Phương nhìn thấy cả người con trai út bám đầy bụi và bùn đất, giống y như một con khỉ lông dính đầy bùn vậy, nhất thời cô ấy có một cảm giác muốn ném thằng bé ra ngoài cửa.

Nguyên Bảo thích nhất là được chạy nhảy, cũng thích được ra ngoài chơi với các anh chị mỗi ngày.

Vì thế hai anh em đã thỏa thuận với nhau, mỗi người sẽ trông thằng bé một ngày, hai đứa trẻ sẽ thay phiên nhau.

"Không ạ!" Bảo Hoa vội vàng nói: "Con trông rất kỹ, em trai không phá hoa của cô út, chỉ là..." Cô bé ho nhẹ một tiếng: "Em trai chỉ nhổ hết rau trên luống đất trồng rau của cô út mà thôi."

Bảo Hoa đang muốn trốn trong phòng, đành phải chậm rì rì đi tới, cố gắng biện minh: "Con không đi chơi ở đâu cả, chỉ đến chỗ cô út, giúp cô út trồng hoa thôi."

Bảo Hoa cười lớn, không sợ lời mẹ uy hiếp chút nào, cô út yêu bọn trẻ như vậy, sao lại không mua kẹo cho bọn trẻ được? Lại nói bây giờ thời tiết nóng bức như vậy, cô bé rất muốn ăn kem.

Nguyên Bảo chạy tới ôm đùi cô ấy, ngẩng cái mặt như mèo con lên, ngọt ngào nói: "Mẹ về rồi -"

Trần Ngải Phương cảnh giác: "Thằng bé không phá nát hoa của Gia Gia đấy chứ?"

Cô ấy tức giận nói: "Đứa trẻ bẩn thỉu này là con nhà ai vậy?"

Trần Ngải Phương cao giọng nói: "Nhổ rau? Vậy rau đâu?"

"Vẫn ở nhà cô út..." Bảo Hoa nhỏ giọng nói: "Cô út nói có một số vẫn có thể ăn được, còn những cọng gãy nát sẽ cho gà ăn."

Trần Ngải Phương gần như hết chỗ nói với hai đứa nhỏ này: "Hai đứa này đúng là mấy đứa nhỏ xui xẻo mà, bây giờ Gia Gia bận rộn như vậy, vậy mà các con còn đến quậy thêm nữa, cẩn thận sau này em ấy không mua kẹo cho các con ăn nữa đâu."

"Ở nhà mẹ không có đứa nhỏ bẩn như vậy!" Trần Ngải Phương chống nạnh: "Nói, các con đi chơi ở đâu? Bảo Hoa, con đừng có mà chạy, thành thật nói cho mẹ biết ngay lập tức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận