Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 345: Bao Giờ Kết Hôn? 2

Chờ đến lúc anh thả cô xuống, Cố Di Gia ngồi lại chỗ cũ rồi vươn tay cầm lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng đưa qua: "Anh xem này, đây là em làm cho dì, em còn đan thêm một ít hoa văn trên khăn, anh thấy có đẹp không?"

Phong Lẫm có con mắt thẩm mỹ của trai thẳng, cô không yên tâm đưa cho anh nên cất hai cái khăn quàng cổ lại.

"Em định đan cho dì và chú một bộ quần áo len, chuẩn bị đủ cả khăn quàng cổ và găng tay nữa, đến lúc đó nhờ anh gửi qua cho bọn họ nhé."

Mặc dù thời đại này cái gì cũng thiếu nhưng anh cả và chị dâu đối xử với cô rất tốt, chuyện gì cũng lo lắng toàn diện thay cô và cũng chịu tiêu tiền vì cô.

Cuối cùng, Cố Di Gia phát hiện thật ra bản thân không thiếu gì cả.

Trong thời đại như thế này, đây là điều khó có thể tin.

Chưa nói đến hiện tại cô có một người bạn trai hào phóng, không quan tâm tiền nong lắm, đồ đạc trong nhà cũng dần dần nhiều lên, ăn mặc ở cũng không cần phải lo.

Lúc này Cố Di Gia đã không hề cảm thấy thời đại này có gì không tốt, thậm chí cô còn cảm giác như thế này thật ra cũng không tồi.

*

Nhưng nhiệm vụ của các chiến sĩ lại nhiều hơn, đặc biệt là lúc có tuyết lớn sẽ gặp bão tuyết nên cần bọn họ đi cứu trợ.

Cố Minh Thành đột nhiên cảm thấy chua lòm, anh ấy muốn đuổi anh ra khỏi nhà, sau này không cho anh tới cửa nữa.

Nhiệt độ thấp, mọi người cũng không muốn ra cửa, nếu không có việc gì thì ai cũng ở trong nhà, cùng lắm là đi qua nhà hàng xóm nói chuyện hoặc cùng ngồi quanh lò sưởi vừa làm việc thủ công vừa nói chuyện hay cắn hạt dưa.

Ăn cơm xong, Phong Lẫm ngồi một lát, chờ trời đã tối mịt anh mới đứng dậy ra về.

Vào ngày mồng tám tháng chạp, Cố Di Gia phải đến bệnh viện kiểm tra rồi tiện thể lấy thuốc.

Phong Lẫm đồng ý, còn chuyện mẹ anh có muốn gửi gì cho cô hay không thì anh không thể khống chế được, điều đó phụ thuộc vào tâm trạng vui vẻ của mẹ anh.

Cứ đến lúc này, trái tim của những người nhà trong khu tập thể đều bị treo lên cao, chờ đến khi mọi người trở về bình an thì bọn họ mới có thể cười nói bình thường.

Lúc anh rời đi, trên cổ quàng một cái khăn quàng cổ màu chàm, trên tay đeo một đôi găng tay màu đồng.

Đợi đến lúc Cố Minh Thành tới gõ cửa gọi hai người đi ăn cơm, bọn họ mới đi ra ngoài.

Từ lúc mùa đông bắt đầu, tuyết rơi thường xuyên, hiếm khi có được thời tiết tốt.

Lần này đến bệnh viện, Cố Di Gia mang tặng ông Hồ bộ quần áo cô tự may, có một chiếc áo len dày, một chiếc quần len và một đôi găng tay, đều là đồ giữ nhiệt.

Đương nhiên đây là chuyện không thể xảy ra.

Ông Hồ biết đây là cô tự may thì cực kỳ vui vẻ.

Chớp mắt đã tới tháng chạp, thời tiết càng lạnh hơn.

Phong Lẫm vẫn lái xe đưa cô đi như trước, ngày hôm qua anh mới làm xong nhiệm vụ quay về, có hai ngày để nghỉ ngơi nên anh chủ động đưa cô đến bệnh viện.

Chưa nói đến Quản Tễ, bản thân ông Hồ đều cảm thấy không thể tin nổi khi Phong Lẫm tìm một cô gái nhỏ dịu dàng, mềm mại lại khéo tay làm người yêu.

Bây giờ ông ấy đã già rồi, những người học sinh cũng đều nhớ kỹ ông, gửi rất nhiều đồ cho ông nhưng mà thật sự không có bộ quần áo nào do bọn họ tự làm cả.

Sau đó mới bắt mạch cho Cố Di Gia rồi nói một cách hài lòng: "Tốt lắm, điều trị rất ổn."

Những lời này của ông Hồ cũng không có ý gì khác.

Quan trọng là gia đình của các học sinh này đều là những người bận rộn ở thành phố, đa số đều không am hiểu việc may vá, cho nên những bộ quần áo bọn họ gửi cho ông ấy thật sự đều là mua ở cửa hàng bách hóa bên ngoài hoặc thuê thợ may may ra, cũng coi như có lòng biết ơn.

"Ôi chao, không ngờ một ông già như ông vậy mà còn có thể được tặng quần áo do con cháu tự làm, đúng là không dễ dàng gì."

Bọn họ còn tưởng với tính tình của anh thì phải tìm một cô gái mạnh mẽ tương đương thì mới có thể phù hợp được, không bị anh dọa cho khóc, lúc đó mới sống với nhau lâu dài được.

Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy hai người này ở chung một chỗ sẽ cảm nhận được cả hai rất xứng đôi, như bù trừ cho nhau.

Ông Hồ rất thích bộ quần áo của Cố Di Gia tự may, ông ấy trân trọng cầm lấy bộ đồ cất kỹ.

Ông ấy hiện giờ vẫn cô đơn một mình, lúc còn trẻ đã kết hôn một lần nhưng vợ ông ấy đã mất trong thời chiến loạn, hai người cũng không có mụn con nào, sau này ông Hồ cũng thờ ơ, không kết hôn nữa mà cống hiến phần đời còn lại cho quốc gia, dạy dỗ ra không ít bác sĩ vĩ đại cho đất nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận