Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1023: Âm Mưu Hãm Hại 1

Cố Minh Nguyệt cứng ngắc đứng ở trong phòng, nhìn người đàn ông kia nghênh ngang đi vào.

Nét mặt anh ta hung ác nham hiểm, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, khuôn mặt đó không còn nét nghiêm chỉnh nhã nhặn như khi mới gặp, từ đuôi mày đến thái dương có một vết sẹo, từ khóe miệng đến cằm cũng có một vết, khiến cho khuôn mặt nghiêm chỉnh này thêm mấy phần hung ác.

Người đàn ông đi dạo một vòng quanh căn phòng chật hẹp, ánh mắt nhìn về phía Cố Minh Nguyệt, tấm tắc nói: "Cố Minh Nguyệt, cô sống cũng được đấy chứ nhỉ!"

Cố Minh Nguyệt nhìn vào ánh mắt của anh ta, sợ run người.

Cô ta hoảng sợ hỏi: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Tại sao tôi lại không thể ở đây?"

Người đàn ông ngồi trên chiếc giường đơn duy nhất có thể ngồi được trong phòng, nhìn như cười lại như không cười nhìn cô.

Nhưng trong mắt Cố Minh Nguyệt lúc này anh ta giống như ác ma, khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà lúc này một lần nữa gặp được anh ta, trong lòng cô ta không hề vui, mà là sợ hãi cực độ.

Khiến cho người khác không dám nhìn vào mắt anh ta.

Nhưng từ sau khi Khương Tiến Vọng bị nhà họ Khương liên luỵ đưa đến nông trường Tây Bắc cải tạo, ký ức của cô ta với người này càng ngày càng nhạt, cuối cùng đã rất lâu rồi không còn nhớ đến anh ta.

Trên người anh ta có một loại hơi thở hung ác, nham hiểm, trong đôi mắt đó lúc nào cũng lóe lên vẻ điên cuồng.

Cô ta không ngờ sáu năm trôi qua, vậy mà lại gặp lại Khương Tiến Vọng ở chỗ này.

Với chủ nhiệm Khương lúc trước, loại phụ nữ như này quá nhiều, nhiều đến nỗi anh ta còn không thèm nhìn nhiều thêm dù chỉ một chú.

Mắt anh ta híp lại, từ ánh mắt của anh ta ánh lên sự ác độc nói: "Hay là, cô cảm thấy bây giờ tôi nên ở Tây Bắc?"

Cố Minh Nguyệt sợ nên không dám nhìn vào mắt anh ta, nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhiệm Khương, sao anh lại ở đây? Anh đến tìm tôi... làm gì? Hình như chúng ta... không có quan hệ gì với nhau thì phải?"

Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cảm giác tim đập nhanh đấy, cô ta không tiếc đi lấy lòng Cố Di Gia, chỉ để có được cơ hội gặp mặt anh ta.

Trong lòng Cố Minh Nguyệt bị bao phủ bởi trầm mặc, sợ hãi, kinh hoàng, rõ ràng là trời đang nóng bức nhưng cô ta lại cảm thấy cả người lạnh ngắt như băng.

Khương Tiến Vọng lúc này không còn là vị chủ nhiệm Khương trong hồi ức của cô ta nữa, có lẽ là do mấy năm lao động cuộc sống cũng không được tốt, nên nhìn anh ta trông rất gầy, gầy như dân chạy nạn vậy.

Anh ta cười hiền lành, nhưng Cố Minh Nguyệt lại bị dọa đến bay mất hồn phách.

Cô ta nghĩ cả đời này sẽ không còn gặp lại anh ta nữa.

Vậy nên, anh ta nhìn thấy cô ta sau đó đi theo đến đây?

Khương Tiến Vọng khinh thường nhìn cô ta, không cần biết là trước kia hay bây giờ, trong lòng anh ta vẫn luôn coi thường Cố Minh Nguyệt. Nếu không phải vì Cố Di Gia thậm chí anh ta còn không thèm nhìn loại phụ nữ như cô ta.

"Đúng là chúng ta không có quan hệ gì." Khương Tiến Vọng cười híp mắt nói: "Tôi cũng không không ngờ, cô thế mà lại ở thủ đô, lúc trước nhìn thấy cô tôi còn không dám tin cơ mà."

Trong lòng cô ta chợt hiểu, xem ra Khương Tiến Vọng rất hận Gia Gia, anh ta rơi vào hoàn cảnh này, mặc dù không phải do Gia Gia gây ra, nhưng cũng bắt nguồn từ cô.

Lúc này, cô ta lại nghe thấy Khương Tiến Vọng hỏi: "Cố Di Gia đang ở đâu?"

Nghe ý của anh ta, thì anh ta đã từ chỗ khác nghe được chuyện của Gia Gia, biết được cô thi vào đại học ở thủ đô.

Vốn cho là hai anh em Cố Minh Thành đều ở thủ đô, cô ta đến đây cũng sẽ được hai người họ chăm sóc, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn.

Cố Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên khó hiểu nhìn anh ta, thì nhìn thấy sự thù hận qua khuôn mặt vặn vẹo của anh ta.

Cố Minh Nguyệt vừa sợ vừa bị doạ, cùng lúc đó cũng hơi hối hận, sớm biết Khương Tiến Vọng ở thủ đô thì cô ta đã không đến đây rồi.

Suy nghĩ của Cố Minh Nguyệt không ngừng thay đổi, mới đó mà đã nghĩ đến rất nhiều, cẩn thận hỏi: "Anh tìm Gia Gia làm gì?"

"Làm gì?" Trên mặt Khương Tiến Vọng lộ ra một nụ cười kỳ dị,"Đương nhiên là tìm cô ta nói chuyện chút rồi, tốt xấu gì cũng là người phụ nữ mà tôi từng thích, cô ta ở bên ngoài sống thoải mái, nghe nói còn thi vào một trường đại học, à đúng rồi, còn gả cho quân nhân... , hừ số cô ta cũng tốt thật đấy, khuôn mặt đó trông như vậy cơ mà cũng khó trách có tên ngốc bằng lòng cưới cô ta, cũng không để ý việc cô ta không thể sinh đẻ."

Sao Cố Minh Nguyệt không nhìn ra anh ta đang có ý xấu chứ, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Nào biết được. . .

Không phải là anh ta biết Gia Gia ở đây nên mới cố ý đến thủ đô đấy chứ?

Khương Tiến Vọng đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

Cố Minh Nguyệt bị dọa sợ không dám nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận