Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 939: Đòi Tiền 4

Sau khi Khổng Quân Hàm được xử lại án sai trở về thì cấp trên đã trả lại nhà và tài sản cho anh ấy.

Cho nên mặc dù hai vợ chồng mới quay về nhưng trong tay cũng có chút tiền tiết kiệm, dùng nó để khám bệnh mua thuốc men, nuôi mấy đứa nhỏ thì cũng không vấn đề gì.

Cố Di Gia cầm thư của Nhạc Thanh Nhã lên.

Trong thư Nhạc Thanh Nhã nói với Cố Di Gia rằng mình và Khổng Quân Hàm đã quyết định chấp nhận lời mời của trường đại học Thượng Hải, sang năm sẽ đi làm.

Cố Di Gia bất ngờ, nhưng sau đó lại cảm thấy cũng rất hợp lý.

Mặc dù đúng là sau khi trải qua những chuyện như thế khiến lòng hai vợ chồng cũng đã nguội lạnh, đồng thời cũng rất sợ lịch sử sẽ diễn ra lần nữa, nhưng họ cũng không thể vì sợ hãi mà giậm chân tại chỗ mãi như vậy được, không cần nói là bây giờ họ phải nuôi thêm ba đứa nhỏ nữa.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng họ đã quyết định chấp nhận lời mời của trường.

Nhạc Thanh Nhã gửi thư đến nói với Cố Di Gia chuyện này một là để cô biết họ có năng lực nuôi ba đứa nhỏ, để họ có thể yên tâm, thứ hai là nếu như chuyện cũ xảy ra lần nữa thì tận đáy lòng hai vợ chồng họ vẫn mong Cố Di Gia và Phong Lẫm có thể giúp họ đưa ba đứa nhỏ đi, tránh việc ba đứa nhỏ bị liên luỵ.

Thời tiết đang lạnh nên thằng bé mặc cũng nhiều hơn, nhờ thế khi ngã cũng không thấy đau, ngược lại còn ngồi cười không ngừng.

Lúc Cố Minh Thành và Phong Lẫm quay về cũng đọc được lá thư ấy, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Cố Di gia đưa bức thư cho chị dâu, còn mình thì đỡ lấy Nguyên Bảo dạy thằng bé tập đi.

Trần Ngải Phương đọc hết thư thì mặt mày cũng rạng rỡ hơn: "Như vậy thì chúng ta cũng có thể yên tâm rồi."

Cô không khỏi bật cười, bỏ lá thư vào rồi đưa chúng cho chị dâu.

Nhưng Cố Di Gia không có tâm trạng để quan tâm sắc xuân bên ngoài thế nào, toàn bộ thời gian của cô đều đặt hết vào công việc, bận rộn chạy cho kịp bản thảo.

Cố Di Gia buông lá thư xuống.

Chỉ cần ba đứa nhỏ có thể sống tốt thì họ cũng không phụ sự nhờ vả của lão Dương.

Anh cô vẫn chưa tan làm, chỉ có chị dâu ở nhà thôi.

Cô có thể hiểu được sự băn khoăn của Nhạc Thanh Nhã, nhưng tương lai sẽ nói với họ rằng chuyện cũ sẽ không lặp lại nữa, khó khăn gì rồi cũng sẽ qua, sau này mỗi người họ sẽ ngày càng tốt hơn.

Cố Di Gia vừa đỡ lấy Nguyên Bảo đang tập đi vừa nói: "Đám nhóc Duệ Duệ đều gửi thư đến nói chúng sống ở đó rất ổn, bây giờ mới hết tết nên có lẽ chúng đã đến trường rồi."

Trần Ngải Phương cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhân lúc Phong Lẫm vắng nhà thì gọi em chồng mình về nhà ở để trông chừng thời gian nghỉ ngơi của cô, đồng thời còn có thể nấu cơm cho cô, nhắc nhở cô nghỉ ngơi.

Nguyên Bảo sắp một tuổi rồi, thường xuyên vịn lấy ghế, loạng choạng đứng lên, chẳng qua là chân chưa đủ sức nên chỉ đứng được một lúc thì ngã bịch xuống đất.

Vì thế cô ấy còn ném Nguyên Bảo vẫn còn đang học đi để thằng nhỏ Nguyên Bảo kéo cô út của mình ra ngoài chơi.

Mùa xuân vừa đến, vạn vật như được sống lại.

Phong Lẫm ở nhà thì còn đỡ, chỉ cần Phong Lẫm ra ngoài làm nhiệm vụ thì cô sẽ đắm chìm trong công việc, ngay cả việc ăn uống ngủ nghỉ cũng có thể không màng đến.

Cho dù thế nào thì đứa nhóc Nguyên Bảo này đã dùng hành động để chứng minh thằng bé thích cô út mình nhất.

Cố Minh Thành hoàn toàn không tin lời cô nói, cuối cùng vẫn phải do người từng chăm sóc qua trẻ con là Trần Ngải Phương lên tiếng: "Chuyện này có gì lạ đâu chứ, gọi cô thuận miệng hơn nhiều mà, mấy đứa bé gọi cô trước có gì không bình thường đâu chứ?" Sau đó lại đưa ra minh chứng: "Trước đây Bảo Hoa và Bảo sơn cũng gọi cô trước đấy thôi."

Ngày cả Bảo Hoa và Bảo Sơn cũng cảm thấy ghen tị mà.

Cũng vì thế mà Cố Minh Thành bắt đầu ghen tị, rõ ràng anh ấy là người dành thời gian cho Nguyên Bảo nhiều nhất, kể từ lúc ra đời những chuyện thay tã, đút sữa, ăn dặm cho đến việc dạy thẳng bé tập nói... Chỉ cần anh ấy có ở nhà thì Nguyên Bảo đều do anh ấy chăm nom cả, tại sao người đầu tiên mà thằng nhóc này gọi lại không phải là cha hoặc mẹ mà là cô chứ?

Cố Minh Thành suy sụp lần nữa.

Kể từ lúc Nguyên Bảo biết nói thì người đầu tiên thằng bé gọi không phải cha, cũng không phải mẹ, mà là "cô".

Chỉ vì muốn gặp cô út mà thằng bé đã ôm chặt lấy Cố Di Gia, dùng sức áp sát vào mặt cô, nếu như người ta không biết thì thật sự cho rằng hai cô cháu đây là hai mẹ con ruột đấy.

Cũng hết cách, vừa giống nhau vừa thân thiết đến thế cơ mà.

Mỗi lần gặp mặt, một lớn một nhỏ đều rất quấn nhau, không ai chịu được cả.

Cố Di Gia đắc ý nói: "Chứng tỏ em và Nguyên Bảo có duyên nên nó thân với em nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận