Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 426: Đoàn Trưởng Phong Làm Tất 1

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau mang đồ vật họ mua ở thành phố vào hôm qua đến nhà mới bên kia.

Đoàn trưởng Phong đã tự dọn xong mọi thứ, Cố Di Gia chỉ xách theo cái túi nhỏ, ung dung đi theo phía sau anh.

Hiện tại đang là ban ngày, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, trong khu nhà tập thể chỉ có vài cụ già ở nhà chăm sóc mấy đứa cháu nhỏ, đương nhiên cũng có những người mẹ trẻ nhưng cũng không nhiều.

Khi nhìn thấy hai người dọn đồ thì đều nở nụ cười chào hỏi.

Bọn họ cười hỏi: "Đoàn trưởng Phong, Gia Gia, hôn lễ hai người được tổ chức vào trung thu phải không?"

Cố Di Gia trả lời nói: "Vâng ạ, tổ chức ở ngay nhà ăn bên kia ạ. Đến lúc đó mọi người đều đến chung vui nha."

Từ cách xưng hô đã có thể nhận thấy mối quan hệ với mọi người ở trong khu tập thể của hai người.

Đoàn trưởng Phong vẫn được mọi người kính sợ như cũ. Còn Cố Di Gia đã âm thầm mà dung nhập vào khu tập thể. Rất nhiều người ở khu tập thể thích cô, không gọi cô là đồng chí Cố mà đều bắt chước người nhà gọi cô là Gia Gia.

Sau đó có một lần, lúc Cố Di Gia ở nhà dạy kèm Bảo Sơn mấy môn học lại một cô bé đến đây tìm cô nhìn thấy, sau đó dần dần có những cô gái khác đến đây tìm cô hỏi một vài bài tập.

Phong Lẫm nhìn Cố Di Gia cả đường đều chào hỏi những ông bà lão kia, đến tận khi họ đến ngôi nhà mới kia mới hết.

Trước kia nếu các cô gặp phải chỗ khó hiểu thì đều sẽ im lặng mà giữ trong lòng hoặc là chờ đến lúc gặp giáo viên sẽ hỏi lại.

Hiện tại, phần lớn người của khu tập thể đều biết, Cố Di Gia rất biết dạy trẻ con học, không ít trẻ con đều sẽ đến tìm cô vì bài tập. Họ đều cảm thấy cô không đi làm giáo viên thì rất đáng tiếc.

Trong khu tập thể có rất nhiều thiếu nữ, các cô không giống như mấy cô bé còn nhỏ kia nữa, đa số các cô phải ở nhà làm việc nhà, chia sẻ một ít việc với cha mẹ.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, điều trị qua một năm, thân thể của cô đã thấy khỏe lên không ít. Tuy rằng không thể so sánh với cùng người bình thường nhưng làm một vài công việc thoải mái cũng có thể.

Đặc biệt là những nhà có con gái trong nhà. Mấy cô gái đó không ít lần đến đây tìm Cố Di Gia để học làm quần áo với cô hoặc là nhờ cô giúp đỡ dạy kèm môn học, hoặc học một ít tay nghề thủ công với cô.

Sau khi mở cửa đi vào, đột nhiên Phong Lẫm hỏi: "Gia Gia, em có muốn đi làm giáo viên không?"

Đương nhiên, lúc bọn họ đi học cũng rất nghiêm túc.

Dần dần, ấn tượng của khu tập thể với Cố Di Gia càng ngày càng tốt.

Vì thế những cô gái đến tìm cô càng ngày càng nhiều.

Cố Di Gia nhìn anh đầy kinh ngạc, cười hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh cũng muốn em ra ngoài làm việc à?" Không chờ anh trả lời, cô lại nói: "Anh như thế là đang sợ em ở nhà làm sâu gạo, ăn của anh, uống của anh đấy à?"

Nhưng số giáo viên trong trường cũng có hạn, không phải ai cũng rảnh mà trả lời các cô.

Phong Lẫm: "..."

Nếu là cô của năm trước thì chắc chắn là không được. Chưa nói đến làm giáo viên, cô chỉ cần ra khỏi cửa thôi, họ cũng đã lo cô chịu không nổi rồi.

Giống như công việc làm giáo viên cũng được, chỉ cần không dạy quá lâu là được.

Tuy rằng Cố Di Gia không sợ anh nhưng đột nhiên anh bày ra bộ dáng này, trực giác mách bảo cô rằng không ổn.

Anh không lên tiếng nữa mà chuyển hết đồ vật vào trong nhà, sau đó xoay người, dùng đôi con ngươi đen nhánh, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô.

Chuyện này anh vẫn hiểu được, nhìn thấy cô cười đến vui vẻ thế kia, làm sao anh có thể không nhận ra chứ.

Đoàn trưởng Phong biết, cô lại đang chọc ghẹo mình.

Hàng mày của anh sắc bén, khí chất lạnh lùng, khi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm người khác sẽ gây cho người đó một loại áp lực cực lớn.

Biết rõ anh không có ý này, vậy mà cô còn cố ý nói như vậy.

Quả nhiên, cô lập tức thấy anh tiến lên một bước, một tay kéo cô tới, ôm cô vào trong lồng ngực to rộng, ấm áp của đàn ông. Hai người mặt đối mặt, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Anh nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, sau đó hôn xuống trán cô, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Em biết rõ anh không có ý này, vậy mà còn cố tình muốn bóp méo."

Cố Di Gia tỏ vẻ ngoan ngoãn, vô tội đến mức dường như không phải cô vừa nói những lời nói kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận