Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 808: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 3

Lúc thấy Tống Nguyệt Mai đến thì Cố Di Gia đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tống Nguyệt Mai chào hỏi bác gái Du rồi hỏi thăm tình hình của Phương Mỹ Hà, mọi người không ai biết cả, chỉ nói là đang nằm bên trong phòng sinh thôi.

Lúc này một tiếng kêu đau đớn vọng ra từ trong phòng, có thể thấy Phương Mỹ Hà đang rất đau đớn, không kìm nén được nữa nên mới phải kêu lên thành tiếng như thế.

Tống Nguyệt Mai đứng bên ngoài phòng bệnh, nói vọng vào bên trong; "Mỹ Hà à, bác gái đến rồi này, con ở trong đấy phải nghe lời bác sĩ đấy nhé, sẽ nhanh thôi, con yên tâm."

Sau khi an ủi Phương Mỹ Hà đang nằm bên trong xong Tống Nguyệt Mai quay đầu lại thấy Cố Di Gia cũng ở đây thì không khỏi sững sờ.

Bà ấy nói: "Gia Gia cháu cũng ở đây à! Thời tiết bên ngoài lạnh như thế, cháu và Bảo Hoa về nhà đi, đợi khi Mỹ Hà sinh xong dì sẽ nhờ người thông báo cho cháu."

Bên ngoài trời đông giá rét như thế, bà ấy lo cho sức khỏe của Cố Di Gia sẽ không chịu được.

Tống Nguyệt Mai rất thân thiết với Quản Tễ nên cũng biết được đôi chút về tình hình sức khỏe của Cố Di Gia từ chỗ bà ấy...

"Làm gì cần cháu lo lắng chứ?" Tống Nguyệt Mai cười: "Cháu yên tâm đi, dì Lan đang nấu canh ở nhà rồi."

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tuyết lại bắt đầu rơi nữa nên đã vội vàng kéo Bảo Hoa về nhà.

Cố Di Gia hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa Bảo Hoa về nhà trước.

Vừa ra khỏi cửa thì đã cảm nhận được cơn gió tuyết lạnh bên ngoài đang thổi phà vào thẳng mặt mình.

Hôm nay, họ định ra ngoài dọn tuyết nên đã mặc thêm áo ấm, bên trong còn có áo len, đeo thêm găng tay và mũ nên không cảm thấy lạnh chút nào.

"Vẫn còn đang trong phòng sinh." Cố Di Gia nói: "Dì Tống cũng đến rồi, nhưng dì ấy không cho em ở đó đợi nên em và Bảo Hoa chỉ có thể về trước."

Hơn nữa cũng do Quản Tễ từng nhờ bà ấy chăm sóc cho con dâu mình.

Vừa về đến nhà thì cả đầu tóc và vai của hai cô cháu phủ đầy tuyết, khí lạnh bên ngoài vẫn còn lởn vởn quanh cơ thể họ.

"Không thấy lạnh cũng phải về!" Tống Nguyệt Mai vẫn kiên trì: "Bảo Hoa vẫn còn nhỏ, lỡ như bị dọa sợ thì phải làm sao đấy."

Đương nhiên, Cố Di Gia không muốn đi rồi, cô đáp: "Dì Tống, dì yên tâm đi, cháu và Bảo Hoa mặc rất ấm."

Với tay nghề của dì Lan thì hình như đúng là không cần cô bận lòng, sau đó Cố Di Gia không nói gì nữa, đưa Bảo Hoa về nhà.

Những cô gái chưa từng sinh con thì tốt nhất đừng nhìn cảnh tượng này, lỡ bị dọa sợ thì phải làm sao đây? Chủ nhiệm Tống làm vậy là đúng.

"Dì Tống à, nếu như chị Mỹ Hà sinh thì nhất định phải nhờ người báo cho cháu một tiếng nhé." Sau đó, chợt nhớ ra gì đó cô hỏi tiếp: "Đúng rồi, chị Mỹ Hà sinh xong có cần ăn gì không?"

Trang Nghi Giai đang vẽ bản thảo, nghe nói Phương Mỹ Hà sắp sinh thì không khỏi thẫn thờ.

Trần Ngải Phương giúp hai người họ phủi sạch hết tuyết trên người, bảo hai cô cháu đến trước lò sưởi ngồi sưởi ấm, sau đó rót cho mỗi người một ly nước nóng rồi lên tiếng hỏi thăm: "Bây giờ Mỹ Hà thế nào rồi?"

Trần Ngải Phương đồng tình: "Chủ nhiệm Tống nói đúng lắm, hai đứa ở lại đó cũng không giống được gì."

Trần Ngải Phương là người từng trải nên đã nói: "Không nhanh như vậy đâu, cho dù có thuận lợi thì cũng phải mất mấy giờ đồng hồ."

Cố Di Gia đứng trước hành lang nhìn ra bên ngoài.

Trong thời đại của cô chuyện hai vợ chồng hưởng thụ thể giới của hai người sau khi kết hôn, vài năm sau đó mới tính đến chuyện sinh con, hơn nữa cũng chỉ sinh một đứa như Phương Mỹ Hà là việc rất thường gặp.

Ngày dự sinh của cả hai đều rơi vào tháng ba, nhưng đến lúc đó đứa nhỏ nào ra đời trước thì phải xem ý trời rồi.

Đến bây giờ vẫn chưa có ai đến thông báo cho cô, có lẽ Phương Mỹ Hà vẫn chưa sinh.

"Nhanh thật đấy." Cô ấy cảm khái, sau đó lại sờ lên bụng mình rồi lại nhìn sang bụng Trần Ngải Phương: "Đợi đến tháng ba năm sau thì đến lượt hai chị em mình sinh rồi nhỉ?"

Quả nhiên mãi cho đến khi họ ăn cơm xong thì cuối cùng cũng có người đến gõ cửa, báo với họ rằng Phương Mỹ Hà đã sinh rồi.

"Là con trai, bác gái Du rất vui lắm." Chị dâu đó nói: "Cũng may là con trai, nếu như sinh con gái thì sợ là sau này bác gái Du và Phương Mỹ Hà khó sống với nhau rồi. Đoàn trưởng Du từng nói không cần biết đứa nhỏ này là trai hay gái thì cũng chỉ sinh một đứa thôi."

Cố Di Gia chớp mắt, cô cũng thấy vui thay cho Phương Mỹ Hà.

Màn đêm dần buông xuống, Trần Ngải Phương bắt đầu nấu cơm tối.

Trong tương lai muốn nuôi một đứa nhỏ rất áp lực nên có khá nhiều người chọn chỉ sinh một đứa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận