Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 614: Đồ Ăn Hại 3

Đỗ Tiểu Liên nhìn thấy trên mặt người nhà hiện rõ vẻ không tin, trong lòng có chút chua xót, bình tĩnh nói: "Không có gì đâu, chỉ là con chợt nhận ra, cũng hiểu được, con người vẫn phải sống vì chính mình."

"Tại sao con lại nghĩ như vậy?" Thím Quế Hoa buồn bực, không phải lại muốn chết đó chứ?

Đỗ Tiểu Liên nói: "Hôm nay lúc ở chỗ đồng chí Cố thử quần áo mới, đồng chí Cố nói con khá xinh đẹp, những người nói con xấu, không phải do họ mù, mà chính là có mục đích gì đó... Con cảm thấy lời cô ấy nói đều có đạo lý."

Thím Quế Hoa và chị dâu nghe thấy vậy thì mơ hồ, chuyện này thì có liên quan gì đến việc cô ấy nghĩ thông chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì Cố Di Gia nói cô ấy không xấu, cho nên cô ấy đã nhận ra, cuối cùng thì nghĩ thông?

Chỉ có Đỗ Bình Xuyên hiểu ý của con gái mình, cô ấy chỉ cần một lời khẳng định, mà hôm nay đã có người khẳng định cho cô ấy, cuối cùng đã khiến cô ấy tỉnh táo lại.

Buổi tối khi đi ngủ, Đỗ Bình Xuyên nói với vợ: "Vợ đoàn trưởng Phong là người tốt."

Thím Quế Hoa hừ nói: "Con bé Tiểu Liên chết tiệt kia, chúng ta khuyên nó nhiều như vậy, nó chẳng thèm nghe lọt tai, ngược lại một người lạ nói vài câu, lại làm nó nhận ra... Thế là thế nào?"

Đến cuối cùng, ông ấy mới phát hiện, hai đứa nhỏ của mình tính cách đứa nào cũng đều có khiếm khuyết.

Mỗi khi nghỉ, Bảo Hoa đều thích dẫn theo Tam Hoa đến chơi mấy nhà khác trong viện, rất ít khi ở nhà, khi nào đói bụng mới đến nhà cô út ăn uống.

Chỉ là thời buổi này đều như vậy, đàn ông ra ngoài dốc sức làm việc, phụ nữ ở nhà chăm sóc người già, dạy dỗ con cái, việc giáo dục con luôn là mối bận tâm của các bà mẹ.

Cô hỏi hai cô bé: "Cô đi làm việc, các con muốn ở đây chơi hay về nhà?"

Ông ấy đã sống đến ngần này tuổi, còn gì mà ông ấy không hiểu được nữa.

"Cô út, chúng ta chơi thêm chút nữa nhé."

Trong lòng bà ấy không vui lắm, nếu là người khác thì thôi đi, thế mà lại là vợ của đoàn trưởng Phong... Điều này khiến sau này bà ấy gặp được Cố Di Gia, làm sao có thể nhắm vào cô được nữa?

Cố Di Gia chưa bao giờ đuổi hai cô bé, trong nhà thường xuyên chuẩn bị đồ ăn vặt, chờ hai bé qua đây.

Trong lòng ông ấy không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi, cảm thấy mình là một người cha vô cùng đáng trách, vì đã không dạy dỗ con thật tốt.

Đỗ Bình Xuyên nói: "Chúng ta là người nhà Tiểu Liên, đương nhiên đối với nó là kiểu hận rèn sắt không thành thép, dù có nói thế nào, thì đối với con cũng vẫn là gánh nặng. Vợ của đoàn trưởng Phong không có liên quan gì đến nó, mà có thể được người không liên quan khẳng định, đối với Tiểu Liên là điều vô cùng quan trọng."

Sau khi tiễn mẹ con Đỗ Tiêu Liên, Cố Di Gia chơi với hai cô bé một lát, rồi quay lại làm việc.

"Được chứ."

Đỗ Bình Xuyên cũng nghe theo tư tưởng của thế hệ trước. Sau khi sinh con, ông ấy bận rộn làm việc, chưa bao giờ để ý nhiều đến việc nuôi dạy hai đứa con, đều do vợ ông ấy một tay nuôi dưỡng. Tuy nhiên vợ ông tính tình nóng nảy, là người ngang ngược ích kỷ, dù cũng rất thương con, nhưng đối xử với con cái không đánh thì mắng, miễn là chúng ngoan ngoãn, nghe lời là được.

Cố Di Gia xoa đầu hai cô bé, lại đi đến phòng làm việc bắt đầu vẽ bản thảo.

Tuy nhiên công việc của cô không phân biệt ngày đêm, nên cô không có thời gian chơi cùng chúng.

Bảo Hoa nói, thấy hoa ngoài sân nở vừa đúng lúc, lại hỏi: "Cô út ơi, lát nữa về con có thể hái vài bông hoa về nhà được không?"

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một tiếng khóc chói tai vang lên, khiến Cố Di Gia đang soạn thảo bản thảo giật nảy mình, bút trong tay chệch một đường, suýt chút nữa làm hỏng bản thảo.

Người đang khóc chính là Tiền Đức Thắng, cậu bé ngồi dưới đất, khóc thảm thiết, trên mặt hình như có mấy vết xước?

Khi Cố Di Gia bước ra, phát hiện cửa nhà mình đang mở, ngoài cửa có bốn đứa bé là Bảo Hoa, Tam Hoa và hai chị em Tiền Ngọc Phượng con nhà hàng xóm cách vách - nhà doanh trưởng Tiền.

Theo bản năng, Cố Di Gia quay đầu lại, nhất thời không biết tiếng khóc là của ai, chỉ biết hình như là từ cửa nhà mình truyền tới, vội vàng đi ra ngoài nhìn xem.

Tiền Ngọc Phượng cùng Bảo Hoa, Tạm Hoa đứng ở một bên, vẻ mặt hai cô bé có chút khác lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận