Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 800: Áo Lông Vịt 2

Chính ủy Mã thản nhiên nói: "Sao chú so với lão Phong được?"

Nếu so với đoàn trưởng Phong, dù chí khí có lớn cỡ nào đi nữa cũng bị anh giày vò đến mức biến thành hạt bụi luôn, lão Phong là điển hình của người sinh ra để tổn thương người khác.

Phần lớn hạt dẻ rơi từ cây xuống đều được bao bởi một lớp lông và bị nứt cả rồi, chỉ cần lấy phần hạt dẻ màu nâu bên trong là được.

Cố Di Gia đang tìm mấy hạt dẻ rơi xuống, cô không chạm vào mấy cái còn lông ở vỏ mà cô sẽ lấy chân giẫm lên trước, sau đó mới nhặt.

Sau khi chọc xong, Phong Lẫm cũng qua đó để giúp cô nhặt.

Anh không sợ bị cái này đâm vào tay nên cầm từng cái một bỏ vào giỏ, còn dặn cô: "Em đừng chạm vào mấy cái này, bị đâm vào tay đấy."

Tay của vợ anh là tay cầm bút, trắng mịn như này, nếu bị đâm thì chảy máu mất.

Cố Di Gia ngẩng đầu lên cười với anh, ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Bước chân của bọn trẻ nhanh nhẹn, vừa đi vừa cười đùa, chúng không vác nhiều lắm, chỉ có nửa sọt hạt dẻ thôi, như cảnh tượng một mùa gặt hái thành công tốt đẹp.

Nhìn thấy họ, mọi người đều vui vẻ chào hỏi.

Không phải họ không chọn mà là không được chọn, có đồ ăn vào miệng là tốt lắm rồi.

Đến chỗ cây lê núi bên kia, có mấy chị dâu cũng ở đây hái lê núi.

"Nào, chúng ta đi hái lê núi thôi." Chu Hồng Anh nói: "Bên kia có một bụi lê núi, quả cũng nhỏ nhỏ thôi, vị chua chua chát chát nhưng ăn cũng ngon."

"Phải trèo lên cây hái rồi."

Bọn họ nhặt hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đầy được ba cái giỏ.

Cây lê núi này hẳn là thường xuyên được mọi người đến ghé thăm, mấy quả lê ở cành thấp đều đã bị người ta hái hết, còn mỗi mấy cành cao là còn nguyên, ánh mặt trời chiếu rọi xuống khiến mấy quả lê núi này trông vừa lớn vừa hấp dẫn.

Thời buổi ngày nay, hàng hóa nguyên liệu không có nhiều nên trong mắt mọi người, cái nào ăn cũng ngon cả.

Ngoài Cố Di Gia đến để cho đủ quân số ra thì những người còn lại đều làm việc rất nhanh nhẹn, mấy người khác cũng nhặt được không ít, sọt ai cũng đầy ắp, xong xuôi thì để cái sào trúc dựa vào thân cây, nào có người đến thì dùng tiếp.

Cố Di Gia và Phong Lẫm đi đằng sau, Phong Lẫm đeo một sọt hạt dẻ còn Cố Di Gia đeo ấm nước bên người, hai tay trống không đi sát mọi người, toát ra vẻ nhàn nhã, thong dong.

"Chú Mã, dượng út, hai người có muốn thử không?" Bảo Hoa quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông.

Chính ủy Mã với Chu Hồng Anh đi đằng trước, mấy đứa trẻ đi đằng sau.

Phong Lẫm nói: "Mọi người đứng đây đợi đi, để chú lên hái."

Bảo Hoa với ba bé Hoa đi một vòng quanh cây lên núi, phát hiện không có quả lê thấp nào để bọn chúng hái được cả, chỉ đành thở dài nhìn mấy quả trên cao.

"Nhưng mà ai trèo đây?"

Hội người lớn tuổi nghiêm túc quá đỉnh!

Cố Di Gia đứng dưới bóng râm, nhìn nhìn, cười hỏi: "Chị dâu Hồng Anh này, trong quân đội cũng rèn luyện kỹ năng trèo cây à?"

Sau khi nhặt lên, chúng lấy quần áo lau qua phần vỏ ngoài, cắn một miếng rồi thốt lên: "Ngọt quá!"

Hai người đàn ông nhanh nhẹn trèo lên cây như những chú khỉ, bọn trẻ đứng dưới oa một tiếng, cực kỳ ngạc nhiên.

Lúc cách mặt đất còn ba mét, Phong Lẫm nhảy thẳng xuống luôn khiến tim Cố Di Gia suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chính ủy Mã cũng không chịu thua kém: "Được rồi, để tôi sang cây khác."

Cố Di Gia quan sát anh, lặng lẽ nhận lấy, hỏi: "Anh có sao không?"

Anh đến trước mặt Cố Di Gia, lấy ra hai quả lên vừa to vừa đẹp từ trong túi áo đưa cho cô.

May mà anh chạm đất khá suôn sẻ, lúc rơi xuống cơ thể anh hơi cong lên như một con báo săn vậy, tư thế cực kỳ duyên dáng, uyển chuyển.

Bọn chúng chỉ từng thấy mấy đứa trẻ nghịch ngợm trèo cây chứ chưa thấy người lớn trèo bao giờ, không ngờ họ không hề thua kém chút nào.

Mấy quả lê ở trên cùng không chỉ to, mà dưới sự tưới tắm của ánh sáng mặt trời và mưa sương, vị ngọt vẫn được giữ nguyên, không chát chút nào mà thay vào đó là vị vừa chua vừa ngọt, ngon hơn các loại lê núi khác nhiều.

Thấy hai người trèo cao như vậy, Cố Di Gia hơi kinh hồn bạt vía, thỉnh thoảng lại ngó lên quan sát, chỉ sợ nhỡ may họ trượt chân ngã xuống.

Sau khi hái lê xong, Phong Lẫm với chính ủy Mã trèo xuống.

Cô biết đoàn trưởng Phong trèo cây giỏi nhưng không ngờ chính ủy Mã cũng không kém chút nào.

Bọn trẻ reo hò chạy lại nhặt.

Sau khi Phong Lẫm và chính ủy Mã trèo đến chỗ cao nhất, ngắt những quả lê vừa to vừa ngon từ những cành cây chưa bị ai đụng đến, ném xuống lùm cỏ um tùm ở gốc cây.

Chu Hồng Anh buồn cười: "Cái này chị không rõ lắm."

"Anh không sao." Anh xoa đầu cô, nở nụ cười ngàn năm có một, đứng dưới ánh mặt trời trông vừa đẹp trai, lại cực kỳ rạng rỡ chói mắt.

Hai mắt Cố Di Gia sáng lấp lánh nhìn anh, không nhịn được mà cười theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận