Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 190: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 4

Cố Di Gia cười gật đầu, cô bàn bạc với chị dâu xem ngày mai nên làm món gì đãi khách. Mặc dù cô không thể động tay vào nhưng cô có thể cung cấp chút ý kiến.

Hai chị dâu em chồng nói chuyện rất vui vẻ, Bảo Hoa Bảo Sơn cũng nghe rất vui, chỉ ngồi nghe cũng biết ngày mai lại có đồ ăn ngon. Chỉ có Cố Minh Thành không vui. Anh ấy thở ngắn than dài, cảm thấy em gái sắp bị sói đuôi to ngậm đi.

Buổi tối ngủ, Trần Ngải Phương không cẩn thận đụng phải cánh tay bị thương của Cố Minh Thành, nghe thấy anh ấy hít sâu, ngạc nhiên hỏi: "Anh làm sao vậy? Bị thương hả?"

Sau đó cô ấy lập tức lột quần áo của chồng mình ra, nhìn thấy vết thâm tím trên vai anh ấy, cô ấy vội vàng đi lấy thuốc trật khớp xoa cho anh.

"Vết thương này là sao vậy?" Trần Ngải Phương hỏi.

Cố Minh Thành cũng không dối cô ấy mà kể lại chuyện hôm nay mình và Phong Lẫm vận động tay chân ở sân diễn võ cho cô ấy nghe, anh ấy oán giận nói: "Tên gia súc Phong Lẫm này thật sự dám xuống tay, đừng mơ cướp đi em gái anh!"

Trần Ngải Phương yên lặng liếc nhìn anh ấy.

Trước kia là anh em tốt, tối qua là thằng nhóc thối, bây giờ biến thành gia súc... Thôi được rồi, anh vui là được.

Thấy bộ dáng đắc ý của chồng mình, Trần Ngải Phương không còn gì để nói, quyết định ngày mai đi quan sát xem Phong Lẫm bị thương ở đâu.

Sau khi tỉnh lại, vẫn rất tức ngực khó thở, ho một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Cố Di Gia sờ soạng rời giường, thở dài, mặc dù vẫn không thoải mái, nhưng đã tốt hơn mấy tháng trước rất nhiều.

"Có thể có vấn đề gì? Em không cần lo, đây là chuyện rất bình thường." Cố Minh Thành an ủi cô ấy, nếu không, anh ấy cũng sẽ không bị thương. Cho dù Phong Lẫm nương tay cũng sẽ không thật sự không phản kích, Cố Minh Thành cũng không cần anh nhường.

Hôm nay là lần đầu tiên Cố Di Gia đi ra ngoài sau khi vào quân đội. Có lẽ trong lòng nhớ kỹ có chuyện cần làm nên cô tỉnh lại rất sớm.

Cố Minh Thành không vui, nói: "Người đàn ông của em cũng rất đỉnh đó."

Cố Di Gia ngồi xuống ăn sáng, cười nói: "Không sao đâu chị, trong lòng em có chuyện, tạm thời không ngủ được, giữa trưa ngủ bù là được."

Cố Minh Thành nhạy cảm nói: "Em nhìn anh như vậy làm gì? Cậu ấy lớn lên trong quân đội từ nhỏ, nghe nói còn chưa học được cách đi đường, đi học đã đánh nhau, mỗi lần trong quân có trận so đấu cá nhân, cậu ấy đều lấy vị trí đứng đầu, một mầm binh vương, anh đánh không lại cũng là chuyện bình thường."

Hình như cô đã thích ứng những ngày tháng bị bệnh rồi.

"Em biết mà." Trần Ngải Phương qua loa nói: "Anh và cậu ấy đánh thành như vậy trước mặt mọi người, sẽ không sao chứ?"

"Lợi hại như vậy sao?" Trần Ngải Phương ngạc nhiên.

*

Nếu không phải biết rõ cô không có suy nghĩ gì với Phong Lẫm, còn tưởng rằng cô đặc biệt dậy sớm vì Phong Lẫm, Trần Ngải Phương thử hỏi: "Chỉ là đoàn trưởng Phong đến ăn cơm thôi mà, hình như em rất coi trọng chuyện này?"

"Nhưng, Phong Lẫm cũng bị thương, anh cũng không thua."

"Dạ?" Cố Di Gia ngẩn người, cô cũng không nghĩ nhiều mà nói thẳng: "Hôm nay là lần đầu tiên em ra ngoài sau khi vào quân đội, trong lòng rất vui."

Thấy cô tỉnh lại, Trần Ngải Phương ngạc nhiên, nói: "Vẫn còn sớm, em còn thể ngủ thêm một lúc, lát nữa chúng ta đi cũng được."

Nghe vậy, sắc mặt Trần Ngải Phương hơi cứng lại.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Trần Ngải Phương dẫn cô em chồng và hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Hơn nữa, cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả lại chiếc đồng hồ kia cho đoàn trưởng Phong.

Nụ cười này giống như cảnh xuân tươi đẹp, rực rỡ, cả thế giới đều trở nên đẹp hơn. Người đi ngang qua đều cảm thấy đơ người.

Nghĩ đến đoàn trưởng Phong, cả người đều viết rõ chữ muốn nộp lên cho quốc gia, thật ra Cố Di Gia cũng rất muốn gặp anh, mặc dù khí thế quá dọa người nhưng anh rất đẹp, cơ thể rất rắn chắc, anh đứng ở đó, giống như một cây trúc hiên ngang đứng thẳng, rất đẹp mắt.

Trong lòng Cố Di Gia vẫn nhớ tới việc này, đáng tiếc sau khi đi vào bộ đội vẫn chưa gặp được đoàn trưởng Phong, cô cũng không có cơ hội trả lại cho anh. Hôm nay anh đến nhà, có cơ hội có thể trả lại đồng hồ cho anh rồi.

Trần Ngải Phương nghe xong biết mình đã hiểu lầm. Sau đó lại nghe thấy cô nói: "Tất nhiên, đoàn trưởng Phong đến nhà chúng ta ăn cơm thì phải tiếp đãi thật tốt mới được."

Cô ấy xách theo giỏ rau, nói với hai đứa nhỏ: "Ngày mai hai đứa phải khai giảng, đừng ham chơi, phải đọc nhiều sách, có gì không hiểu có thể hỏi Gia Gia."

Bảo Hoa và Bảo Sơn nói vâng ạ, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, có nghe vào tai hay không, chỉ có bọn họ biết.

Cố Di Gia dùng một tay giữ mũ che nắng trên đầu, cong môi cười.

Người như đoàn trưởng Phong, nhìn đã biết rất đáng tin cậy.

Một giọng nói khỏe mạnh vang lên: "Ngải Phương, cả nhà cùng đi sao? Hử, đây là em gái của đoàn trưởng Cố à?"

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một chị dâu tầm ba mươi tuổi, trên tay cũng cầm giỏ rau, đang mỉm cười với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận