Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 323: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 4

Cuối cùng doanh trưởng Tiền không thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ mình, mà bà cụ Tiền cũng không thể thay đổi suy nghĩ chuyển ngành của con trai.

Hôm sau doanh trưởng Tiền đến tìm lãnh đạo.

Bà cụ Tiền thật sự bị dọa sợ, bà ta hốt hoảng lo sợ vội vàng chạy đi tìm con trai: "Con ơi, con đừng chuyển ngành mà, mẹ tự về là được rồi! Dưới quê còn có chú hai, chú ba với mấy thím của con. Họ sẽ chăm sóc cho mẹ, các con không cần phải về chăm sóc cho mẹ đâu..."

*

Ở bên kia, Tiền Quyên Quyên đã đến tìm hiệu trưởng bàn giao lại công việc của mình.

Hiệu trưởng mời cô ấy ở lại: "Cô Tiền, cô thật sự phải đi sao? Cô bỗng dưng từ chức thì tôi tìm đâu ra giáo viên đây? Hay là cô dạy nốt học kỳ này rồi hẵng đi nhé? Học kỳ sau tôi định tuyển nhiều giáo viên hơn..."

Học kỳ sau nhà trường có kế hoạch muốn mở thêm vài lớp nữa, gọi mấy đứa trẻ gần trong thôn đến nhập học.

Thế nên đến lúc đó họ muốn tuyển thêm nhiều giáo viên.

Tiền Quyên Quyên im lặng gật đầu, không biết phải làm thế nào.

Cô ấy cảm thấy rất có lỗi với doanh trưởng La, cô ấy cảm thấy mình đã liên lụy đến anh ta, hại anh ta bị mẹ cô ấy vô cớ mắng chửi. May thay anh ta là một người rộng lượng nên không hề giận chó đánh mèo lên cô, ngược lại còn an ủi bảo rằng đó không phải là lỗi của cô ấy.

Tiền Quyên Quyên nặng bầu tâm sự mà bước đến cổng trường, cô ấy cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy mẹ, ngờ đâu đó lại là một người đàn ông thân hình cao lớn, khỏe mạnh mặc bộ quân trang màu xanh lá.

Lúc đó Tiền Quyên Quyên tủi hổ muốn chết, suýt nữa đã khóc nấc lên.

Tiền Quyên Quyên sửng sốt, cô ấy tưởng mẹ mình lại vì chuyện của anh trai mà đến tìm cô ấy. Từ tối hôm qua bà cụ Tiền cứ lải nhải bên tai cô ấy, bảo cô ấy đi khuyên anh trai đừng để anh ta chuyển ngành khiến cho cô ấy cả đêm ngủ không ngon.

Tiền Quyên Quyên nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của anh ta, không biết anh ta đến tìm mình để làm gì. Cô nghĩ rằng mình sắp phải rời khỏi nơi này rồi nên cười gượng gạo, dịu dàng hỏi: "Doanh trưởng La, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tiền Quyên Quyên lặng im, miễn cưỡng nói: "Hiệu trưởng, không được đâu..."

Lần đầu tiên Tiền Quyên Quyên được người như vậy an ủi, rõ ràng trông anh ta rất hung dữ, nhưng tính cách tốt không ngờ.

Cô ấy cũng không hỏi nhiều mà đưa cho hiệu trưởng những thứ mình chuẩn bị rồi rời đi.

Cô ấy còn chưa nói xong thì đã có một giáo viên khác bước vào: "Cô Tiền, ngoài kia có người đến tìm cô."

Sao cô ấy lại không nhớ cho được? Người này họ La, là doanh trưởng của trung đoàn ba, đã từng rất thân thiết với cô ấy. Sau khi mẹ của cô ấy biết chuyện, bà ta không chỉ mắng bà mối giới thiệu mà còn mắng luôn cả doanh trưởng La.

Anh ta ấp a ấp úng một lúc mới nói: "Tôi nghe bảo rằng cô sắp từ chức, rời khỏi quân đội..."

Anh ta vừa nhìn thấy Tiền Quyên Quyên thì hơi hồi hộp: "Đồng chí Tiền, cô có còn nhớ tôi không?"

Sắc mặt của Tiền Quyên Quyên trở nên ảm đạm, đồng thời cũng hơi khó xử.

Bởi thế nên cô ấy nhớ doanh trưởng La rất rõ.

Doanh trưởng La gãi mặt khiến cho khuôn mặt bị nắng phơi ửng đỏ nay lại càng thêm đỏ.

Anh ta nhìn cô gái xinh xắn ở trước mắt, cảm thấy chẳng biết phải đặt tay chân ở đâu cả.

Đầu của cô ấy trống rỗng, tựa như trong phút chốc chẳng thể nào hiểu được ngôn ngữ của đối phương.

Nếu Tiền Quyên Quyên gả cho anh ta, thế thì cô ấy không cần phải về quê nữa.

Doanh trưởng La nhìn trộm cô ấy, tiếp tục nói lắp bắp: "Đồng, đồng chí Tiền. Cô, cô cảm thấy tôi thế nào..."

Rõ ràng là thời tiết vào cuối thu không hề nóng, thế nhưng lúc này doanh trưởng La lại ngột ngạt đến mức túa ra mồ hôi nóng.

Xem ra có lẽ chuyện của mẹ cô ấy mọi người trong quân đội đều biết cả rồi, điều đó khiến cho cô ấy xấu hổ đến mức nóng lòng muốn rời khỏi đây.

Đặc biệt là lúc cô ấy còn nhìn mình với vẻ mặt rất đỗi ngây thơ.

Doanh trưởng La lấy hết can đảm ra để nói: "Ý của tôi là, cô đừng đi có được không? Nếu như cô vừa ý tôi, vậy chúng ta cưới nhau nhé. Nếu thế thì cô không cần phải đi nữa..."

Bà cụ Tiền muốn con gái về quê cùng bà ta để phụng dưỡng, nhưng chẳng phải con gái bà ta luôn muốn cưới chồng sao?

Tiền Quyên Quyên hơi ngơ ngác.

Bà cụ Tiền ngang ngược như vậy, chẳng lẽ lại để con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ để phụng dưỡng bà ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận