Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 482: Việc Nhà Cũng Không Dễ Dàng 1

Hôm sau lúc chính ủy Mã gặp được Cố Minh Thành thì muốn nói nhưng lại thôi.

Cố Minh Thành thấy khó hiểu nhìn anh ấy: "Có chuyện gì thì cứ nói?"

"Lão Cố à, con gái của anh... Rất biết ăn nói đấy." Chính ủy Mã ấm ức nói một cách uyển chuyển.

"Sao thế?" Cố Minh Thành không hiểu, anh ấy chỉ thấy con gái nhà mình rất tốt, không đợi chính ủy Mã trả lời thì đã nói tiếp: "Con bé Bảo Hoa khá thích nói chuyện, cứ như một con chim sơn ca vậy, có phải rất đáng yêu không?"

Chính ủy Mã dùng ánh mắt một lời khó nói hết để nhìn anh ấy, tính cách của cô con gái cưng anh ấy như thế nào chẳng lẽ anh ấy còn không rõ sao?

Anh ấy không nhịn được nói: "Hôm qua con gái anh đưa Tam Hoa nhà tôi đến nhà đoàn trưởng Phong làm bài tập, sẵn tiện ở đó ăn bữa cơm, con gái anh lại nói với Tam Hoa nhà tôi rằng..."

Nghe xong những lời ấm ức của chính ủy Mã thì Cố Mình Thành đã hiểu ra tại sao hôm nay anh ấy luôn dùng ánh mắt oán hận đó để nhìn chằm chằm mình rồi.

Nhưng Cố Minh Thành hoàn toàn không thấy Bảo Hoa nói gì sai cả.

Chính ủy Mã không đồng tình với việc này, làm chút việc nhà sao lại vất vả được chứ?

Cố Minh Thành làm việc với anh ấy được vài năm, làm gì không nhìn ra sự bất bình ấy.

"Cung tốt mà." Cố Minh Thành cười: "Đàn ông chúng ta ở bên ngoài làm việc đúng là vất vả thật, nhưng cũng phải hiểu cho người phụ nữ trong nhà chứ, họ cũng có nỗi vất vả của riêng mình mà."

Không phải hàng trăm hàng ngàn năm nay phụ nữ đều sống như thế đó sao?

Những người khác thế nào anh ấy không quan tâm, nhưng trong gia đình của mình thì đàn ông cũng phải làm việc nhà, không thể đẩy hết cho người phụ nữ được, anh ấy cho rằng đàn ông làm chút việc nhà cũng không có gì là lạ cả.

Cố Minh Thành cười vỗ lên vai anh ấy: "Lão Mã à, đừng để bụng chuyện này nữa, về nhà tôi sẽ dạy lại con bé."

Anh ấy nói như một lẽ đương nhiên: "Gia đình tôi là như vậy đấy, việc nhà không phân biệt nam hay nữ, có thể là do Bảo Hoa thấy nhiều rồi nên mới cho rằng tất cả gia đình trên đời này đều như vậy hết."

Anh ấy cũng không tranh luận gì với chính ủy Mã, chỉ nói: "Tuổi của Bảo Hoa còn nhỏ, nói chuyện không biết suy nghĩ, anh đừng chấp nhất với con bé làm gì."

Anh ấy không nghĩ thế nhưng chính ủy Mã lại rất để tâm đến nó, vì thế đã mách lại với anh ấy: "Cũng do con gái cưng của anh mà hại tôi phải hứa với vợ và Tam Hoa của tôi, hôm nay tôi phải về nấu cơm cho họ ăn đấy."

Cố Minh Thành biết trong quân đội có không ít đàn ông sau khi về đến nhà thì xem mình như ông chủ, để người phụ nữ của họ hầu hạ.

Đây không những là suy nghĩ của riêng anh ấy mà cũng là suy nghĩ của hầu hết đàn ông trong thời đại này, ai nấy cũng cho rằng phụ nữ làm việc nhà không hề vất vả, cho dù họ có việc làm đi chăng nữa thì sau khi tan làm về nhà cũng phải làm việc nhà, hầu hạ người đàn ông, chăm sóc cho con cái vân vân, ai nấy cũng cho rằng đây là những việc mà phụ nữ phải làm.

Nhìn thái độ của anh ấy thì chính ủy Mã biết ngay lão Cố vốn dĩ cũng không để tâm chuyện này, còn mình thì uổng công mách lẻo rồi.

Ai nói chỉ có đàn ông mới vất vả cơ chứ? Phụ nữ sinh con, làm việc nhà, hầu hạ người già trẻ nhỏ trong nhà thì không vất vả sao?

Anh ấy thầm thở dài một tiếng, có thể làm gì được đây? Cũng không thể so đo với một cô bé được, nếu vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quay về nấu cơm thôi.

Chính ủy Mã giả vờ tươi cười: "Tôi làm gì dám chứ, cái miệng của Bảo Hoa nhà anh đúng là quá lanh lợi, tôi còn nói không lại con bé nữa đấy, nếu như con bé cùng tuổi với tôi thì sợ là vị trí chính ủy này phải do con bé làm mới đúng."

Còn về việc sau này Bảo Hoa có còn "nói chuyện không biết suy nghĩ" nữa hay không thì anh ấy không thể bảo đảm rồi, huống hồ con gái mình cũng không hề nói sai, Cố Minh Thành hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.

Anh ấy cũng không đến nỗi vì một chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với lão Cố.

Còn về cơm nấu có ngon không thì thật ra chính ủy Mã không hề kén ăn, có thể bỏ vào miệng là được.

Trước giờ anh ấy chưa từng nấu cơm, trong trí nhớ của anh ấy, người nấu cơm luôn là người phụ nữ trong gia đình, lúc chưa kết hôn thì người nấu cơm là mẹ, sau khi kết hôn thì người nấu cơm sẽ là vợ. Những ngày không có mẹ và vợ thì anh ấy sẽ ăn ở nhà ăn, một người ăn no, cả gia đình không đói.

Tối đến chính ủy Mã lê lết những bước chân nặng nề đi về nhà.

Chính vì thế nên cho dù vợ anh ấy có nấu cơm hơi khó ăn nhưng anh ấy cũng không để ý cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận