Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 678: Gặp Cướp 3

Cố Di Gia không nhịn được mà nở nụ cười, cô chui đầu vào lồng ngực của anh, vươn tay ôm chặt lấy anh.

"Ừm, em biết rồi, em có anh rồi!"

Nếu nói điều may mắn nhất khi đến thế giới này là gì, chính là được gặp người nhà tốt như vậy, được gặp đoàn trưởng Phong, còn có người nhà của đoàn trưởng Phong và bạn bè nữa đều rất tốt...

Cho dù sức khỏe của cô không tốt, cũng có người nhà tận tâm tận lực nuôi dưỡng cô, có ông nội Hồ và chú Vinh nỗ lực giúp cô chăm sóc sức khỏe, còn có sự che chở của đoàn trưởng Phong, sự thông cảm và giúp đỡ của người nhà anh ấy...

Cố Di Gia cảm thấy bản thân mình vẫn rất may mắn.

Cuộc đời không thể quá tính toán được mất, dù rằng đã sống ở đây rồi, thế cần phải nỗ lực thích ứng với nó, chờ đợi bắt đầu một ngày mới.

***

Sau ngày nghỉ ngơi, người đi làm trong khu nhà tập thể phải đi làm, người đi học thì phải đi học.

Chính ủy Mã đau đớn thở dài: "Lão Cố, sao cậu có thể làm như vậy chứ..."

Trong lòng chính ủy Mã có chút ấm ức, nhưng cũng biết chuyện này không thể nói rõ thẳng ra được, bọn họ là cộng sự, nếu để người khác thấy được chúng tôi bất hòa, chỉ sợ người lãnh đạo sẽ đau đầu, tìm hai người nói chuyện.

Lúc cả người chính ủy Mã đau đến mức không đứng vững, cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra, cái tên lão Cố này chính là trút giận cho em gái mình.

Anh ấy giả vờ! Anh ấy còn giả vờ!

Cố Minh Thành không quan tâm đến anh ấy, vẫn cứ tìm lý do để khoa tay múa chân với anh ấy, còn lý do nói: "Lão Mã, anh không chú ý tập luyện đầy đủ rồi, như thế không được rồi."

Sắc mặt Cố Minh Thành dịu đi một chút, nghiêm túc nói: "Lão Mã, cũng không phải tôi nói anh, anh thật là hồ đồ! Rõ ràng bình thường trông anh rất thông minh lanh lợi, sao khi đối diện với người nhà, anh lại trở nên hồ đồ như vậy?"

Ngày đầu tiên đi làm, chính ủy Mã lập tức bị lão Cố gọi đến sân huấn luyện tỷ thí khiến anh ấy hoảng hốt.

Hai người vào phòng làm việc, lúc xung quanh không có người, chính ủy Mã cuối cùng nói: "Lão Cố, chuyện lần này là em gái tôi không tốt, cho tôi xin lỗi mọi người. Tôi sẽ nhanh chóng tìm người yêu cho Xuân Hoa, gả nó đi, đến lúc đó tôi sẽ đưa mẹ về quê."

Chính ủy Mã: "..." Anh không chú ý tập luyện đầy đủ chỗ nào chứ?

Anh ấy là chính ủy, tuy cũng sẽ tập luyện, rèn luyện với mọi người khá nhiều, nhưng sao có thể tập luyện cùng với người lính đặc biệt đã từng ra chiến trường cơ chứ? Chỉ sợ một cái đấm tay của đối phương có thể đánh ngã anh.

Cố Minh Thành uống một ngụm nước, lạnh nhạt nói: "Anh nói gì? Tôi không làm cái gì?"

Cố Minh Thành im lặng lắng nghe.

Lão Cố chắc là đã nghe được chuyện ngày hôm qua rồi, anh ấy không thể làm gì với đồng chí nữ, thế là tìm đến anh trai của cô ta.

Anh ấy thực sự cảm nhận được cảm giác của chính ủy Mã, cảm thấy có cảm giác hổ thẹn với người nhà. Cho dù bọn họ làm chuyện gì, cũng không nhịn được muốn đối xử với bọn họ tốt hơn, bao dung hơn, không đành trách mắng bọn họ.

Anh ấy đang bày tỏ lập trường của mình.

Chính ủy Mã thở dài, đặt mông ngồi xuống, bất lực nói: "Lão Cố, cậu phải hiểu cho tôi, tôi rời gia đình đã hơn mười mấy năm rồi, không thể báo hiếu cho mẹ. Lúc em trai em gái tôi trưởng thành, thì tôi với tư cách là anh cả cũng không có cách nào để chăm sóc bọn họ... Cũng giống như những năm đó, giống như lúc đó tôi để em trai em gái dẫn theo con ở quê... Tôi luôn có cảm giác hổ thẹn với chúng, tôi thật xấu hổ!"

Chính ủy Mã nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của anh ấy, trong lòng bỗng chua xót.

Hơn nữa Mã Xuân Hoa có tính cách kiểu gì vậy, từ sự việc lần này có thể nhìn ra cũng là người không thích hợp để ở cùng, vừa tự phụ vừa ích kỷ, không thể là người tốt.

Bác gái Mã biết lấy tiền từ con trai cả để nuôi con trai thứ và con gái, khiến vợ và con của người con trai cả không có ăn không có mặc, đây là chuyện mà một người mẹ có thể làm ra sao? Nếu bác gái Mã là mẹ kế giống như Vu Hiểu Lan, anh ấy cũng không thấy lạ, nhưng bà ta không phải.

"Nói câu này không hay lắm, vợ và em gái của tôi không giống mẹ và em gái của anh, vợ của tôi và Gia Gia vừa hiểu chuyện vừa biết đạo lý, từ trước đến nay chưa làm chuyện gì khiến tôi phải khó xử cả." Cố Minh Thành có chút hài lòng nói.

Nếu so sánh với vợ và em gái của mình, Cố Minh Thành cảm thấy người với người không giống nhau, không phải ai cũng đều có thể hiểu chuyện rộng lượng như vợ của anh, thông minh ngoan ngoãn giống như Gia Gia, dễ thương lanh lợi như hai đứa con của anh.

Nhưng mà...

Tại sao người nhà mình lại như vậy? Người nhà của lão Cố tốt như vậy, còn người nhà của anh ấy lại khiến mình phiền lòng như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận