Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 776: Thiên Tài 1

Lúc hiệu trưởng đi theo chủ nhiệm tới thì Bảo Sơn đã sắp hoàn thành bộ bài thi thứ hai rồi.

Hai anh em Cố Minh Thành và Cố Di Gia canh giữ ở bên ngoài phòng học, trong phòng chỉ có một mình Bảo Sơn. Bởi vì chưa tới ngày khai giảng, cho nên các bạn học khác trong phòng đều trống rỗng, hoàn toàn không thể nào xảy ra chuyện sao chép đáp án.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cây bút trong tay Bảo Sơn không ngừng di chuyển, cậu bé giống như chỉ cần nhìn đề một chút là đã có đáp án, vô cùng chắc chắn.

Đương nhiên hiệu trưởng không cho rằng Bảo Sơn có khả năng biết trước đáp án, vì vốn không cần phải như thế.

Nếu cậu bé muốn nhảy lớp thì chắc chắn có tài năng thật sự, nếu không thì muốn nhảy lớp làm gì chứ? Nếu không có tài năng, thì khai giảng không bao lâu cũng sẽ bị lộ ra, đến đó cũng uổng công.

Đúng lúc này, Bảo Sơn đã làm xong bộ đề thi thứ hai.

Hiệu trưởng nói với chủ nhiệm: "Ông đi chấm bài đi."

Đây đã là bộ đề thi thứ hai, nội dung hoàn toàn khác so với bộ đề thi thứ nhất, chủ nhiệm cho Bảo Sơn làm thêm một đề thi nữa chỉ là vì muốn xác nhận lại khả năng của cậu bé.

Xây dựng đất nước cần nhân tài ở nhiều phương diện. Đặc biệt là mấy năm nay, tình hình dần trở nên tốt hơn, không ít thành phần tri thức được sửa lại án sai, trong lòng hiệu trưởng có dự cảm vô cùng mãnh liệt, đồng thời càng coi trọng việc giáo dục bọn nhỏ hơn.

Đương nhiên, thiên tài cũng phải có quá trình "nuôi dưỡng" thật tốt, mới có thể trở thành nhân tài của quốc gia, trở thành rường cột của nước nhà.

Vì sự phát triển của đất nước, cho dù không khôi phục thi đại học thì đất nước sớm hay muộn cũng sẽ dùng một phương thức khác để khảo hạch nhân tài.

Nhiều khi, người có thiên phú được định sẵn là bọn họ có khả năng đạt tới đỉnh cao, đó là lý do tại sao từ xưa tới nay thiên tài luôn được mọi người ca tụng và truy đuổi.

Đừng cho rằng việc thi đại học bị dừng lại thì trường học không cần thiên tài. Hiệu trưởng là người làm trong ngành giáo dục lâu năm, ông nhạy bén phát hiện ra nhu cầu về con người của đất nước, kỳ thi đại học bị đình chỉ dẫn tới phương diện về nhân tài bị đứt gãy.

"Không phải tự học ạ." Bảo Sơn nhìn về Cố Di Gia ở bên cạnh: "Thật ra cô út có dạy em, chỗ nào em không hiểu thì sẽ hỏi cô út."

Chủ nhiệm cầm bút lên bắt đầu chấm bài, Bảo Sơn đi ra ngoài, thấy hiệu trưởng cũng đang đứng đó thì ân cần hỏi thăm ông.

Hiệu trưởng ôn tồn nói chuyện với Bảo Sơn, hỏi thăm tình hình học tập của cậu bé, càng nghe mắt ông càng sáng rực lên.

Mặc dù trong nước có Đại học Công nông binh, nhưng lại chủ yếu dùng hình thức tiến cử để vào đại học, ai cũng có thể vào, hoàn toàn không thể nào đề bạt nhân tài được. Hơn nữa, ở Đại học Công nông binh, sinh viên cũng không học được thứ gì hữu ích, bởi vì những người có tri thức thật sự đều đã bị chuyển xuống chuồng bò cả rồi.

Lúc này hiệu trưởng nhìn cậu bé giống như thể đang nhìn kho báu vậy.

Đối với hiệu trưởng mà nói, những người thiên tài như này có thể gặp nhưng không thể cầu.

Nếu không phải giáo viên cấp ba thì sao có thể dạy cháu mình chương trình cấp ba được?

Bất kể là thời đại nào, tri thức mãi mãi là cái quan trọng nhất.

Cố Di Gia cười nói: "Hiệu trưởng, tôi không phải giáo viên. Tôi chỉ lấy sách giáo khoa cấp hai, cấp ba của mình ra dạy Tri Nghiên thôi."

Cậu bé này đã sắp tự học xong chương trình cấp ba rồi sao?

Hiệu trưởng quay qua nhìn Cố Di Gia, hỏi: "Đồng chí nữ này, cô là giáo viên cấp ba sao?"

Cậu bé không học cấp hai sớm là vì không nỡ xa người nhà.

Trong lòng ông lại thầm cảm thán thêm lần nữa, sau đó lại thấy khó hiểu nên hỏi: "Nếu học sinh Tri Nghiên đã học xong toàn bộ chương trình tiểu học rồi, vì sao không nhảy lớp lên cấp hai học luôn?"

Hiệu trưởng giật mình, xem ra Cố Di Gia là học sinh cấp ba, bởi vì việc thi đại học bị đình chỉ mà không thể nào thi lên đại học được.

"Khả năng tiếp thu của Tri Nghiên rất nhanh, chương trình tiểu học với thằng bé mà nói quá đơn giản, đúng lúc tôi có sách giáo khoa cấp hai và cấp ba ở đó, thằng bé lại muốn học nên tôi dạy."

Bảo Sơn nghe thế có hơi thẹn thùng.

Bảo Sơn đã lên cấp hai, đối với bên ngoài thì cũng gần giống người lớn rồi, ở trước mặt giáo viên, Cố Di Gia không gọi tên thân mật của cậu bé, mà gọi tên thật.

Đây là lúc người làm cha Cố Minh Thành ra tay, anh ấy xoa xoa đầu con trai nói: "Nhà chúng tôi biết tuổi Tri Nghiên còn nhỏ, năm nay chỉ mới mười hai, chúng tôi không yên tâm để thằng bé ở ngoài một mình cho nên mới trì hoãn một thời gian nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận