Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 510: Chướng Mắt Đoàn Trưởng Phong 1

Vào lúc tuyết rơi, phía bộ đội lại tổ chức đám cưới lần thứ hai của năm nay.

Phương Mỹ Di cố tình quay về tham gia hôn lễ, ngồi chung với mấy người Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên.

Cô chống cằm nhìn cô dâu chú rể ở bên trên, bọn họ đều mặc quân trang thẳng thớm, trên mặt cả hai đều là sự vui mừng rạng rỡ của ngày cưới.

"Thêm một người kết hôn nữa." Phương Mỹ Di và Cố Di Gia nhỏ giọng thì thầm: "Lần này về mẹ tớ lại mắng tớ một trận tối mặt, nói Trang Nghi Giai cùng tuổi với tớ mà đã kết hôn rồi, hết năm nay tớ cũng đã hai bốn còn chưa chịu kết hôn, muốn làm bà cô già hay gì?"

"Nhưng mà tớ chưa gặp được người mình thích, tớ có cách nào đâu?"

Cô ấy là người thích cái đẹp, không hợp ý cô ấy thì không còn gì để bàn nữa. Muốn sống hết đời người với nhau thì dù sao đối phương cũng phải để cô thấy vừa mắt chứ?

Cố Di Gia lấy cho cô ấy một cái bánh bao thịt lớn: "Nào, cậu ăn bánh bao đi."

Cô hiểu được sự tức giận của Tống Nguyệt Mai, nhưng đồng thời cũng hiểu được sự kiên trì của Phương Mỹ Di, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, khi suy nghĩ cả hai bên không hợp nhau thì sẽ cãi nhau tới mức long trời lở đất luôn.

Ở trong quân đội thì chỉ nói tới kỷ luật chứ không nói mấy thứ kiểu như tình cảm riêng tư.

Vẻ mặt đoàn trưởng Phong trầm xuống, vóc dáng cao lớn đi tới bên cạnh Cố Di Gia.

Phương Mỹ Di nhanh chóng nói: "Không đâu, mẹ tới chỉ dữ với tớ thôi chứ đối xử với người khác tốt lắm, đặc biệt là người xinh đẹp như cậu, còn là con dâu của dì Quản, mẹ tớ không nỡ đâu."

Cô ấy kéo tay Cố Di Gia, làm nũng uốn éo tới lui, trong mắt đoàn trưởng Phong, cô ấy đang không chỉ sờ tay vợ anh, mà sờ xong tay rồi còn muốn sờ eo, sờ mặt...

Cô ấy mơ tưởng hão huyền nói: "Gia Gia, hay là tớ tới nhà cậu ở đi, sáng sớm mai tớ ngồi xe bộ đội về lại thành phố, giờ tớ không dám về nhà đâu."

Sau đó, cô ấy không đợi Cố Di Gia trả lời đã nhanh chóng rụt đầu lại mà rời đi.

Thật ra hai mươi bốn tuổi vẫn còn rất trẻ.

Phương Mỹ Di ngẩng đầu nhìn gương mặt hung dữ lạnh như băng của anh thì hệt như chuột thấy mèo, làm gì còn dám năn nỉ Cố Di Gia đồng ý với mình nữa, chạy nhanh đi thôi.

"Cái này không được đâu." Cố Di Gia từ chối: "Nếu cậu trốn ở nhà tớ mà bị dì Tống biết được, nói không chừng dì ấy sẽ giận chó đánh mèo với tớ mất."

Sau khi hôn lễ kết thúc, Phương Mỹ Di lề mà lề mề không muốn về nhà lắm.

Lúc Phong Lẫm tới đón Cố Di Gia, Phương Mỹ Di vẫn đang mải miết quấn lấy cô, muốn tới nhà cô tránh một đêm.

"Anh đừng như vậy mà." Cố Di Gia dùng bàn tay lạnh băng của mình nắm lấy bàn tay lớn ấm áp của anh để sưởi ấm, cô nói: "Mỹ Di sợ về nhà sẽ bị dì Tống hối cưới chồng cho nên mới muốn tới nhà chúng ta tránh một đêm."

Cố Di Gia buồn cười, cô ấy cho rằng ai cũng yêu cái đẹp giống cô ấy sao, chỉ cần có gương mặt xinh đẹp là sẽ được người ta tha thứ hả?

Đoàn trưởng Phong lạnh nhạt nói: "Như thế không được, nhà chúng ta không chứa chấp người không liên quan."

"Ấy chết, đột nhiên tớ nhớ ra mình còn có việc khác, đi trước nha. Gia Gia, ngày mai tớ lại tới thăm cậu nhé."

Cố Di Gia thấy buồn cười, cô ngẩng đầu lên nhìn nét mặt đoàn trưởng Phong, quả nhiên mặt anh vừa lạnh lùng vừa hung dữ, có thể dọa các đồng chí nữ khác phải khóc.

Hai người đón gió tuyết, cùng nhau về tới nhà.

Đoàn trưởng Phong mở ô ra, dẫn cô tới nhà ăn. Anh không lên tiếng, nhưng chỉ cần nhìn quai hàm căng cứng của anh là biết tâm trạng anh đang không được vui.

Trong giây lát Cố Di Gia nghe không hiểu ý Phong Lẫm, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, rất lâu sau mới phản ứng lại được, suýt nữa thì bật cười rồi.

Mặc dù Phương Mỹ Di thân thiết với cô là vì gương mặt cô xinh đẹp, nhưng bọn họ đã qua lại cả một năm, cô thật sự coi cô ấy là bạn bè.

Những bông tuyết nhỏ bay đầy trời, trên mặt đất đã có một tầng tuyết trắng bóng phủ kín.

Cố Di Gia cười nói: "Mỹ Di là bạn của em, sao có thể nói là người không có liên quan chứ?"

Phong Lẫm kéo Cố Di Gia tới phòng bếp, lấy cho cô một cái lò sưởi ấm tay, rồi lại múc nước nóng trong nồi ra cho cô rửa mặt rửa tay.

Sau khi hai người đã sắp xếp xong rồi, anh cũng ngồi xuống, ôm lấy tay cô trong lòng bàn tay anh.

Anh nói: "Lần sau không được để cô ấy tùy tiện đụng vào em nữa."

Ở thế giới này, cô vốn dĩ chẳng có mấy người bạn, Phương Mỹ Di xem như một trong số đó, cô rất trân trọng điều này.

Cô nhìn anh kỳ quái, đồng thời nhắc nhở: "Anh Lẫm, Mỹ Di là con gái mà."

"Anh biết." Vẻ mặt đoàn trưởng Phong vẫn rất nghiêm túc: "Nhưng cô ấy có ý đồ không tốt với em."

Nếu không phải biết cô ấy là con gái, thì lúc nhìn cô ấy sờ soạng vợ mình như thế, anh còn tưởng rằng đó là một kẻ lưu manh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận