Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 696: Kiên Quyết Phải Cưới 5

Doanh trưởng Ôn cảm thấy cô bé này rất tinh ranh, vô cùng thú vị, không nhịn được cười nói: "Cháu biết cái gì là cảm giác an toàn sao?"

"Biết chứ ạ!" Bảo Hoa ưỡn ngực lên: "Đấy là cô út cháu nói, cô út nói là dượng út khiến cô út rất có cảm giác an toàn."

Khuôn mặt phơi mãi không đen của doanh trưởng Ôn hiếm thấy có hơi ửng đỏ.

Hóa ra lúc đoàn trưởng ở riêng với chị dâu là kiểu này ư?

Có điều đoàn trưởng có thể khiến chị dâu cảm thấy rất an toàn, vậy có lẽ cuộc sống hôn nhân của họ rất hạnh phúc, khiến anh ấy cũng hơi muốn tìm một người vợ rồi.

Doanh trưởng Ôn đưa Bảo Hoa tới tận cửa khu tập thể, nhìn cô bé bước vào rồi mới rời đi.

Bảo Hoa nhảy nhót về nhà.

Trần Ngải Phương đang ngồi trong phòng khách, sửa sang lại một ít tài liệu của Hội Liên hiệp Phụ nữ, ngày mai phải đưa qua cho chủ nhiệm Tống xem, thấy cô con gái quậy như khỉ đã trở về, ngước lên nhìn cô bé.

Thực sự có người muốn xem mắt với em gái của chính ủy Mã sao? Vậy đôi mắt của người đàn ông đó có phải không tốt lắm không?

Nghe vậy, Cố Minh Thành không nhịn được cười, quay đầu lại nói thầm với Trần Ngải Phương: "Anh đã nói mà, chính ủy Mã nghĩ hay quá rồi, với điều kiện này của doanh trưởng Ôn, không có khả năng sẽ xem mắt với em gái anh ấy."

Hai vợ chồng: "..."

"Không có đâu." Bảo Hoa trả lời bố: "Chú Ôn nói là chú ấy sẽ không xem mắt với cô út của Tam Hoa đâu."

"Doanh trưởng Ôn?" Cố Minh Thành hơi ngạc nhiên: "Con đi tìm cậu ta làm gì?"

Nhưng những người đó đều chỉ mơ mộng viển vông, nếu là anh ấy chắc chắn sẽ không để vào mắt.

"Con đi đâu về đấy?"

Trần Ngải Phương cười cười: "Bây giờ đồng chí Mã đang rất nổi tiếng ở quân đội, tin chắc rằng những người đã nghe nói đến tên của cô ta sẽ không muốn xem mắt với cô ta đâu."

"Hỏi chú ấy thử xem khi nào xem mắt với cô út của Tam Hoa ạ!"

Bảo Hoa cười tủm tỉm nói: "Con đi tìm chú doanh trưởng Ôn ạ."

Cố Minh Thành tò mò hỏi: "Con gái, doanh trưởng Ôn đồng ý xem mắt với em gái của chính ủy Mã hả?"

Bảo Hoa theo bản năng nói: "Đương nhiên là con thấy... Không thấy được rồi!"

Ngay cả Bảo Sơn đang đọc sách cũng không nhịn được ngó sang, trợn tròn mắt.

Cô bé phản ứng lại, dẩu miệng lên: "Mẹ làm gì vậy? Sao mẹ lại nghi ngờ con, mẹ không yêu con nữa rồi!"

"Vậy thì không chắc." Cố Minh Thành nói: "Vẫn có một số người muốn tạo mối quan hệ với chính ủy Mã sẽ sẵn lòng đấy."

Trần Ngải Phương không quan tâm những chuyện đó, cô ấy liếc qua con gái đang vui sướng hài lòng, đôi mày hơi nhíu lại, bỗng nói: "Bảo Hoa, lúc đồng chí Mã bị ném đồ dơ, con có thấy không?"

"Con là con gái mẹ, mông con vừa dẩu lên là mẹ đã biết con muốn làm cái gì rồi." Trần Ngải Phương thản nhiên trả lời: "Tuy là không có bằng chứng, nhưng chuyện lần này thực sự do con làm, đây là không đúng!"

Trần Ngải Phương thở dài: "Không phải do con bé làm, nhưng chắc chắn con bé có tham dự."

"Nhưng mà cô ta rất xấu xa, cô ta bắt nạt cô út!" Bảo Hoa chu mỏ lên.

Bảo Hoa cứng đờ đứng đó, ngay lập tức hơi sốt ruột nhìn về phía cha, sao vậy sao vậy? Rốt cuộc cô bé bại lộ chỗ nào? Sao tự nhiên mẹ lại gạ hỏi cô bé?

Mẹ cô bé nói nếu lần sau lại tái phạm, cô bé sẽ bị xử theo gia pháp, còn bắt cô bé chép 500 lần trích dẫn lời nói của danh nhân.

Trần Ngải Phương bình tĩnh nói: "Xem ra lúc ấy con có ở đó!"

Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc nhìn con gái: "Sau này không được phép làm nữa!"

Bảo Sơn thấy dáng vẻ này của em gái, có hơi đồng tình và thương hại, quả nhiên là em gái đã làm chuyện xấu, người làm anh trai như cậu bé vẫn rất hiểu em gái của bản thân.

Ngay lập tức, Bảo Hoa trở nên uể oải.

Cố Minh Thành cũng kinh ngạc, không ngờ việc này có liên quan đến con gái anh ấy, thấy con gái đang ngó mình, anh ấy nhanh chóng nói: "Ngải Phương, Bảo Hoa sẽ không làm đâu, Bảo Hoa chỉ là một cô bé, làm sao lại đụng vào mấy cái đồ dơ đó..."

"Vậy thì cũng có người lớn tụi mẹ đây, không cần mấy đứa trẻ các cho lo lắng những việc này."

Trần Ngải Phương nhân cơ hội dạy dỗ con gái, cô con gái này của cô ấy quá thông minh, lại hay đưa ra chủ ý, nếu không trông coi đàng hoàng, không biết sau này sẽ gây ra chuyện gì.

Bảo Hoa bị Trần Ngải Phương lải nhải dạy dỗ một hồi, tuy rằng không bị đánh, không bị phạt nhưng hậu quả vẫn rất nghiêm trọng.

Bảo Hoa mếu máo: "Mẹ ơi, sao mẹ lại nghi ngờ con vậy?"

Trần Ngải Phương vỗ mông nhỏ của cô bé: "Phạt con có ích sao? Hơn nữa việc này cần có bằng chứng, mẹ thử con thì không tính." Sau đó, cô ấy lại nói: "Tóm lại chuyện này con làm là không đúng, sau này tuyệt đối không được làm nữa, có biết không?"

Bảo Hoa ngay lập tức nhận ra điều gì, nhanh chóng nở nụ cười bổ nhào vào lồng ngực mẹ, hồn nhiên ôm lấy cô ấy: "Mẹ ơi, mẹ không phạt con ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận