Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 273: Đoàn Trưởng Phong Tới Nhà Xem Mắt 2

Chu Vệ Tinh nhận được vài viên kẹo thì cực kỳ vui sướng, đặc biệt là lúc nhìn thấy cô bé Bảo Hoa nhìn chằm chằm kẹo của mình bằng ánh mắt hâm mộ thì cậu bé cảm thấy mình bây giờ vô cùng giàu có.

Vì thế cậu bé bắt chước các anh trai nói thật to: "Cảm ơn kẹo của dì Gia Gia, dì Gia Gia vừa xinh đẹp lại tốt bụng ạ."

Cố Di Gia bị cậu bé chọc cười, ba đứa nhỏ nhà đoàn trưởng Chu có tính cách khác nhau, con cả Vệ Cương chững chạc, con thứ hai Vệ Đông thông minh, con thứ ba Vệ Tinh là một đứa ngốc.

Bảo Sơn rót nước cho mấy bạn nhỏ xong rồi lấy bài tập ra bắt đầu làm bài ngay trong phòng khách. Không chỉ có mình cậu bé mà đến Bảo Hoa cũng tự giác đi làm bài tập.

Ba đứa nhỏ nhà họ Chu nhìn thấy cảnh này thì ngây ngẩn.

Chu Vệ Đông vừa ngậm kẹo vừa hỏi: "Anh Bảo Sơn, mọi người còn phải làm bài tập à?"

"Đúng rồi." Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn ba người này: "Chúng ta đều làm xong bài tập trước mới đi chơi. Mấy đứa thì sao? Mọi người không có bài tập à?"

Bài tập đương nhiên là có.

"Nhưng bọn con không cầm bài tập tới đây mà." Chu Vệ Đông ngụy biện.

Diệp Huệ Cúc dạy bảo hai đứa con không thích học tập một chút rồi tiếp tục vào phòng bếp làm việc.

Một bàn tay to đánh vào cái ót của cậu bé, Chu Vệ Đông nhảy dựng lên, nhìn thấy là mẹ mình thì lập tức sợ hãi, vội vàng nói: "Mẹ, con có nói gì đâu mà mẹ đánh con?"

Chu Vệ Cương dạ một tiếng rồi chạy ngay về nhà lấy vở bài tập.

Chu Vệ Đông nói thầm: "Bài tập là gì chứ? Giáo viên cũng không kiểm tra, có đồ ngốc mới đi làm bài tập."

Cho nên thật ra Diệp Huệ Cúc rất hy vọng ba đứa con trai có thể học tập cho tốt, nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà đoàn trưởng Cố thích học như vậy, cô ấy rất yêu thích.

Nhưng mà thời nay việc học không bị giám sát nghiêm, mặc dù giáo viên có cho bài tập nhưng học sinh có tự giác làm bài hay không lại là vấn đề của học sinh.

Cô ấy phàn nàn với Trần Ngải Phương: "Ba đứa nhỏ nhà chúng ta nhất định là di truyền tính của cha nó, không có đứa nào thích học bài. Trước kia chị rất thích học nhưng mà không có điều kiện nên giờ mới không có văn hóa, chị lúc nào cũng cảm thấy mình chịu thiệt rất nhiều..."

"Ai là đồ ngốc?"

Chu Vệ Cương ho nhẹ: "Bình thường chúng ta đều ăn cơm xong mới làm bài."

"Có gì đâu." Diệp Huệ Cúc không thèm để ý nói với con trai lớn: "Vệ Cương, con về nhà lấy bài tập của Tiểu Nhị và Tiểu Tam lại đây."

Ban đầu bọn họ còn nghĩ đến nhà đoàn trưởng Cố ăn cơm sẽ có thể chơi rất vui, ai ngờ lại bị mẹ mình bắt đi học bài.

Diệp Huệ Cúc nói: "Nhìn xem Bảo Sơn Bảo Hoa kìa, nghe nói mỗi ngày tan học về sẽ làm xong bài tập trước mới đi chơi, mấy đứa cũng đi làm bài tập đi."

Nhưng mà rất nhanh, bọn chúng sẽ không oán trách mẹ mình nữa.

Đặc biệt là về mặt công việc, có thể nhìn rõ sự khác nhau giữa người có văn hóa và người không văn hóa.

Chờ đến lúc Chu Vệ Cương lấy bài tập tới đây, Chu Vệ Đông và Chu Vệ Tinh chỉ có thể ngồi ủ rũ làm bài tập với nhau.

Cố Di Gia không từ chối ai cả, ai có vấn đề gì cô sẽ cẩn thận giảng giải cho đến khi bọn họ hiểu được mới thôi, làm cho Chu Vệ Cương cảm thấy đề môn Toán không khó giống như lúc trước, giờ nhìn lại đều biến đơn giản hơn nhiều.

Lúc này trong lòng hai đứa nhỏ, tình yêu thương đối với dì Gia Gia đang nhanh chóng tăng lên, bọn chúng cảm thấy trên đời không có cô gái nào giỏi hơn dì Gia Gia cả.

Sao lại có một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng như thế? Với lại cô còn hiểu được rất nhiều thứ, có thể hướng dẫn mấy đứa nhỏ làm bài, bọn nhỏ cũng đều thích nghe lời của cô...

Mấy chuyện như làm bài tập thế này thì bản thân tự làm và có người hướng dẫn là hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là người hướng dẫn còn nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mỗi lần cô đều có thể trình bày rõ ràng, phân tích mạch lạc lý do vì sao đề này lại làm như thế, sau đó còn nêu ví dụ cho bọn họ...

Ngay đến Chu Vệ Cương cũng đỏ mặt cầm vở đến nhờ Cố Di Gia hướng dẫn.

Bởi vì có người hướng dẫn nha!

Hóa ra còn có thể giải thích như thế.

Ban đầu Diệp Huệ Cúc còn lo lắng mấy con khỉ quậy trong nhà quậy phá ảnh hưởng việc học của mấy đứa Bảo Sơn, không ngờ cô ấy bước ra lại thấy được bọn nhỏ đều đang ngồi rất ngoan.

Cô ấy quan sát một hồi rồi nói với Trần Ngải Phương: "Ngải Phương à, Gia Gia nhà em đúng là càng nhìn càng thấy tốt."

Chu Vệ Đông và Chu Vệ Tinh nghe say mê, hai mắt sáng rực nhìn cô.

Trần Ngải Phương cười nói: "Gia Gia thật sự rất tốt, việc học của Bảo Sơn và Bảo Hoa nhà em đều do con bé quản lý, trước khi Bảo Hoa đến trường thì em ấy cũng đã dạy vỡ lòng cho nó, không cần em phải để tâm."

Nghe đến đó, Diệp Huệ Cúc cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.

Trách không được hai đứa nhỏ nhà họ Cố yêu thích học tập như vậy, hóa ra là bị cô út ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận