Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 810: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 5

Cố Di Gia nói thêm vài câu với cô ấy nữa mới rời đi.

Cô bước ra cửa trạm y tế, cầm chiếc dù mình đặt ngoài cửa lên rồi bung dù ra rồi bước ra ngoài.

Cố Di Gia vừa ra khỏi trạm y tế không lâu thì một bóng đen từ trong màn đêm chạy đến, ùa nhanh vào trong trạm y tế như một cơn gió vậy, lúc cửa mở ra còn mang theo một luồng gió lạnh nữa.

Y tá trực đêm hỏi: "Đồng chí, anh có chuyện gì à?"

Người đàn ông cao to vạm vỡ bước vào tay chân luống cuống nói: "Nghe nói vợ tôi sinh rồi, vợ tôi đang ở đâu thế?"

Y tá nhìn chằm chằm một lúc thì mới phát hiện đây là đoàn trưởng Du, vì thế đã lập tức chỉ đường ngay, thấy anh ấy vội vàng chạy qua đó với dáng vẻ sốt ruột ấy thì không khỏi bật cười.

Một người đàn ông lo lắng cho vợ mình cũng tốt hơn không quan tâm gì.

Cố Di Gia nhận ra tuyết rơi ngày càng lớn, gió Bắc cũng ngày càng mạnh hơn, cơn gió tuyết lạnh rét ấy ập thẳng vào mặt cô.

Lúc cô đang nghĩ mình nghe nhầm thật rồi thì đột nhiên có một người chạy về phía này, ôm chặt lấy cô.

"Gia Gia!"

Trong cơn gió tuyết, dường như cô nghe được giọng nói của đoàn trưởng Phong, cô bất chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn nhưng lại không thấy ai cả.

Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, cầm cây dù xem như vũ khí theo phản xạ, mãi cho đến khi nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

Vì vậy, cô chỉ đành cất dù vào, mặc kệ cơn gió tuyết đang ập đến tiếp tục đi về phía trước.

Phong Lẫm đang mặc một chiếc áo ấm màu đen, không hề đội mũ nên rất dễ nhận ra. Anh không quan tâm cô ngạc nhiên ra sao, vội vàng bế cô lên đi giữa trời tuyết, đưa cô đến nhà anh cả và chị dâu rồi đẩy cửa bước vào.

Đầu cô đeo nón len, cổ áo ấm dựng thẳng lên che hết cả mũi lại, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Cố Di Gia nhìn kỹ lại: "Anh Lẫm à?"

"Gia Gia..."

Gió lớn đến mức dù cũng không dùng được nữa, tuyết cứ rơi xuống dù mãi, còn gió thì quá lớn cứ thổi dù tốc lên, muốn giữ chặt cũng rất khó khăn.

"A..."

"Gia Gia em không sao chứ?" Trần Ngải Phương lên tiếng hỏi.

Chẳng lẽ cô nghe nhầm sao?

Phong Lẫm buông cô xuống, phủi hết đống tuyết còn vương trên người cô xuống, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô.

Cô ngạc nhiên vô cùng, sao anh lại ở đây chứ?

Trần Ngải Phương, Trang Nghi Giai và Bảo Hoa đang đợi Cố Di Gia quay về, thấy cô được ai đó bế về nhà thì ai nấy đều rơi vào trầm lặng.

Phong Lẫm đáp: "Lúc chiều khi tuyết ngừng rơi thì anh về, vừa đến trụ sở, vốn muốn đến đây để đón em về nhà thì nghe chị dâu nói em đã đến trạm y tế rồi, vì thế mới đến đó tìm em."

Trần Ngải Phương và Trang Nghi Giai biết điều rời khỏi đó ngay.

Anh thường xuyên lui đến nhà họ Cố nên rất quen thuộc với nhà họ, ngay cả bánh chẻo được đặt ở đâu cũng rõ trong lòng bàn tay.

Phong Lẫm vội vàng bảo cô đến lò sưởi để sưởi ấm, sau đó lại rót một ly nước ấm nhét vào tay cô để cô uống vào cho ấm người.

Cố Di Gia "ồ" lên một tiếng, sau đó cũng không nói gì.

Thấy mọi người nhìn mình như vậy Cố Di Gia hiếm khi thấy xấu hổ: "Không sao mà, chỉ là hơi lạnh thôi."

"Cảm ơn chị dâu." Doanh trưởng Hứa cười: "Tôi mới về nhà đốt lò sưởi, cũng đã nấu sẵn nước nóng, tôi nấu mì ăn là được rồi, không cần làm phiền chị dâu đâu."

Trần Ngải Phương hỏi: "Doanh trưởng Hứa ăn cơm chưa? Có muốn vào nhà ăn chút gì đó không?"

Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, doanh trưởng Hứa đến đón Trang Nghi Giai về nhà.

Mặc dù anh không nói gì nhưng vẫn ưu tiên chăm sóc sức khỏe của cô trước.

Chẳng mấy chốc Phong Lẫm đã nấu bánh chéo xong, anh hỏi Cố Di Gia có muốn ăn không, cô không muốn ăn nên anh chỉ đành ăn một mình.

Cố Di Gia thấy anh không quan tâm đến mình thì ấm ức quay sang hỏi anh: "Anh em đâu?"

"Anh ấy đi sau anh, trễ chút nữa mới về."

Cố Di Gia nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh: "Anh Lẫm, anh về từ lúc nào thế?"

"Cảm ơn chị dâu." Phong Lẫm đứng lên: "Để em tự nấu được rồi, không cần phiền chị phải nấu đâu."

Trần Ngải Phương bước đến hỏi: "Đoàn trưởng Phong, em ăn tối chưa? Đúng lúc trong nhà còn bánh chẻo, để chị nấu một bát cho em nhé."

Cố Di Gia "ồ" lên một tiếng. Cô dè dặt nhìn anh, khi thấy nét mặt nghiêm túc của đoàn trưởng Phong thì da đầu cô tê rần ngay, không dám nói thêm gì nữa.

Cậu ấy dứt lời thì đón vợ mình về ngay, không ở lại quấy rầy gia đình họ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận