Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1034: Trâu Già Gặm Cỏ Non 1

Kỳ nghỉ hè nóng nực đang đến gần, mỗi người đều có kế hoạch của riêng mình.

Theo một ý nghĩa nào đó.

Trần Ngải Phương đưa mấy đứa con của mình đến chỗ quân đội đoàn tụ với Cố Minh Thành, cả kỳ nghỉ hè bọn họ sẽ sống ở khu nhà tập thể trong quân đội, Phong Bắc Thần mua vé xe vào Nam, đến đảo thăm cha mẹ và hai đứa em của mình, Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần đưa con gái về nhà cha mẹ, Trần Mộng Kiều và Du Phong cũng về khu nhà tập thể...

Cố Di Gia và Phong Lẫm chuyển về tứ hợp viện để hưởng thụ thế giới hai người.

Mùa hè ở thủ đô rất nóng nhưng trong tứ hợp viện lại trồng nhiều cây xanh, ngược lại rất là mát, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của Cố Di Gia khá thấp, chỉ cần không ra khỏi cửa, thực ra mùa hè cũng không đến nỗi khó chịu như vậy.

Nhưng trong kỳ nghỉ hiếm hoi này, không thể không ra ngoài chơi.

Nhân lúc Phong Lẫm đang nghỉ ngơi, đương nhiên có thể vui chơi thoải mái, chơi cùng chồng khác chơi với với bạn thân, với cái cơ thể yếu đuối như Cố Di Gia đương nhiên là thích đoàn trưởng Phong chơi với mình hơn, ví dụ như cô đi bộ mệt rồi thì anh sẽ cõng cô.

Mỗi buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, hai người họ sẽ xuất phát đi dạo chơi ở thủ đô.

Cố Di Gia rất có ý kiến với chuyện này.

Cố Di Gia không nói nên lời.

Ngủ đến nửa đêm thì bị cái bếp lò bên cạnh đánh thức, cô tức giận bảo anh dịch ra xa chút, bản thân dán vào tường đi ngủ.

Phong Lẫm thẳng thừng từ chối, tự tin nói: "Em là vợ anh, anh ôm em ngủ là chuyện bình thường." Có vợ mà không ôm thì đó là kẻ ngốc, anh không làm.

Cố Di Gia rất quen thuộc với các danh lam thắng cảnh ở thủ đô, nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy – bởi vì cô ở kiếp trước đã từng đi qua nơi này, bây giờ lại tới đây trải nghiệm một lần nữa, để có được một cảm nhận khác.

Thỉnh thoảng họ cũng sẽ quay lại Khu tập thể dùng bữa và trò chuyện với bố mẹ chồng, coi như là ở cạnh hai người, hoặc là đi thăm ông Hồ.

Họ phải mất vài ngày để tham quan hầu hết mọi địa điểm du lịch ở thủ đô, so sánh sự khác biệt giữa thế hệ hiện tại và thế hệ sau.

Cô nghi ngờ anh dùng cô làm gối ôm hạ nhiệt thì có, chỉ là không có bằng chứng thôi.

Ban ngày chơi đùa mệt quá, buổi tối khi đi ngủ vừa nằm xuống là cô có thể ngủ luôn.

Mỗi một đoạn thời gian, cùng một khung cảnh nhưng dường như lại có những cảnh vật khác nhau và cả vết tích của năm tháng.

"Buổi tối khi đi ngủ, anh cách em ra một chút có được không? Anh khiến em nóng đến tỉnh luôn đó."

Đơn vị mới của anh ở cùng địa điểm với Cố Minh Thành, hai người tiếp tục là đồng nghiệp, cũng tiện cho việc Cố Di Gia đi qua đó.

Sau khi cô ngủ say, một cái bếp nào đó lại tiến về phía cô, ôm cô vào lòng rồi tiếp tục ngủ.

Lúc Phong Lẫm thu dọn hành lý chuẩn bị đến đơn vị mới báo cáo, Cố Di Gia cũng quyết định đi cùng anh.

Mặc dù chuyện đi ngủ không hòa hợp lắm nhưng lúc bình thường vợ chồng hai người vẫn rất hòa thuận.

Đến giữa tháng 7, kỳ nghỉ của Phong Lẫm mới kết thúc, phải đi đơn vị mới báo cáo.

"Anh đã đăng ký một căn nhà tốt, tuần trước chị dâu gọi điện cho anh, nói là đã thu xếp xong cho chúng ta rồi." Phong Lẫm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Sau này nếu cuối tuần em nghỉ ngơi, có thể đi cùng chị dâu qua đây, hoặc là lúc rảnh anh về thăm em cũng được."

Đúng lúc bây giờ cô đang nghỉ hè, không phải đến trường, có anh trai và chị dâu ở bên khu nhà tập thể, không cần chăm cho cô nên đương nhiên cô sẽ đi cùng anh.

Phong Lẫm cuối cùng cũng thay thường phục, mặc lên người bộ quân phục có tính đặc trưng của mình.

Thời gian Phong Lẫm quay về cũng chỉ khoảng một tháng, nửa tháng trước cô còn phải đi học, thời gian thực sự ở cạnh nhau cũng chỉ có nửa tháng.

"Gia Gia, sao vậy?" Phong Lẫm cài chiếc cúc cuối cùng rồi nhìn cô, anh không biết tại sao cô lại đột nhiên ngơ ngác nhìn anh như vậy.

Chủ yếu là vì cô không muốn rời xa anh.

Người đàn ông mà cô thích, đúng lúc lại xuất hiện trong cuộc đời của cô, ở bên cạnh cô, may mắn làm sao.

Cô vừa nói vừa cười rất tươi, cho dù bao nhiêu lần, nghĩ lại sự rung động lần đầu tiên khi gặp anh, cái đó vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Cố Di Gia khôi phục tinh thần nói: "Không có gì, em chỉ là đang nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh."

Một tháng thực sự là không đủ đối với một cặp vợ chồng trẻ xa cách đã lâu.

Khi anh mặc bộ quân phục phẳng phiu đó, bước ra từ trong nắng mai, Cố Di Gia ngơ ngác nhìn anh.

Anh mới không mặc quân phục một tháng thôi mà cô đã cảm thấy như là lâu lắm rồi vậy, mặc quân phục lên đúng là đẹp trai hơn hẳn, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, lại pha thêm một chút ngay thẳng cương trực.

Cố Di Gia nhìn anh, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ở huyện Nam Hoài.

Ban ngày mặc dù không gặp thì buổi tối ít nhiều gì cũng có thể gặp nhau mà.

Ngày mai là ngày đi vào quân đội.

So với việc một năm chỉ có thể gặp mặt một lần, bây giờ cuối tuần có thể gặp mặt đã khiến cô rất vui rồi.

Cố Di Gia mỉm cười nói: "Được!"

Nghe thấy vậy, Phong Lẫm cũng nhớ lại cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô, trên môi nở nụ cười.

Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cưới một cô gái, trong cuộc đời của anh sẽ có thêm một người mà anh phải lo lắng.

Anh bước tới ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hôn cô, sau đó khàn giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến những chuyện này?"

Mặt cô đỏ bừng, da dẻ cũng hồng lên, nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, những ngón tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve khuôn mặt cô, như muốn giữ lại sự tươi tắn đó.

"... Chà, bởi vì bộ dạng anh mặc quân phục dường như rất giống so với lần đầu em gặp anh, đã nhiều năm như vậy mà anh cũng không thay đổi gì nhiều, còn không già đi nữa chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận