Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 205: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 3

Chân của Phong Lẫm dài, thế nhưng để phối hợp với tốc độ của cô thì anh bước ngắn lại, chú ý đến cô từng giây phút để tránh việc mình đi quá nhanh sẽ trở thành gánh nặng của cô.

Cố Di Gia cảm thấy tủi thân vì đôi chân dài của anh nhưng thật ra trong lòng lại rất cảm động, đoàn trưởng Phong trông thì lạnh lùng hung dữ, vậy mà lại là một người đàn ông rất biết cách săn sóc.

Trong chốc lát hai người chẳng nói năng gì.

Cố Di Gia đã quen với việc đoàn trưởng Phong kiệm lời, không có chuyện gì anh cũng sẽ không mở lời, nếu phải đợi anh bắt chuyện thì thật sự rất khó. Cô là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên phải tìm chuyện để nói: "Đoàn trưởng Phong, như này có trì hoãn công việc của anh không?"

"Tôi không có việc." Phong Lẫm nói rồi nhắc nhở cô: "Dưới chân có viên đá đấy, cô cẩn thận chút."

Cố Di Gia nhìn con đường ở dưới chân, quả thật có một viên đá chặn đường, cô lặng lẽ lách qua rồi tiếp tục nói: "Đoàn trưởng Phong, cái đồng hồ kia..."

Phong Lẫm không đáp lời, đồ đã tặng thì làm sao mà lấy lại được? Huống chi cái này còn là tặng người con gái thầm mến trong lòng, càng không thể lấy lại được.

Cố Di Gia thấy anh không trả lời thì cảm thấy hơi luống cuống trong lòng, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với người khác, người ta lại không trả lời cô, cứ lẩm bẩm một mình khó chịu ghê.

Đi một lát bỗng nhiên Phong Lẫm lại lên tiếng: "Mấy ngày nữa ông Hồ sẽ về."

Cô Di Gia ngạc nhiên vui mừng nhìn anh: "Thật sao?"

Cố Di Gia không chắc chắn lắm, cô nói thật: "Không có gì cả, tôi chỉ cảm thấy mấy món đó không giống những thứ mà đoàn trưởng Phong sẽ chuẩn bị..." Sau khi nói ra câu này, cô chợt phát hiện mình nói quá thẳng thừng, thế là vội vàng im lặng.

"Ông Hồ ở bệnh viện quân y, ông ấy là một bác sĩ rất giỏi và có nhiều kinh nghiệm, đông y hay tây y đều thông thạo cả." Nói đến đây anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra ông ấy giỏi về mặt đông y hơn."

Vẻ mặt của Cố Di Gia như sáng tỏ, quả nhiên cô đoán không sai, sau đó cô lại nghe anh hỏi: "Có phải là có vấn đề gì không?"

Cố Di Gia rất vui mừng, cô cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của đoàn trưởng Phong cũng không còn đáng sợ nữa mà như cảnh đẹp ý vui vậy: "Đoàn trưởng Phong, cảm ơn anh." Cô nói từ tận đáy lòng: "Anh thật sự là người tốt."

Cô có thể nhận ra là đoàn trưởng Phong không định lấy lại đồng hồ. Thế nên cô quyết định đổi chuyện để nói: "Đoàn trường Phong, anh bảo anh trai đưa tôi mấy món quà này, chắc không phải là do anh mua đâu nhỉ?"

Cô đã nghe anh trai nhắc về ông Hồ, một người có quyền thế trong giới y học. Anh trai rất tôn sùng ông ấy, luôn đợi đến khi ông Hồ về, khi đó anh ấy sẽ đưa cô đến cho ông ấy khám thử. Anh ấy mong rằng ông Hồ có thể điều trị sức khỏe cho cô, giúp cô trở nên bình thường như bao người khác.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy khuôn mặt anh bình tĩnh như đang hỏi một câu hỏi rất nghiêm túc, thêm cả lời nói của anh có khi nào nếu cô bảo quà không tốt thì anh sẽ làm gì đó hay không?

Lần này Phong Lẫm không im lặng nữa, anh nói: "Tôi nhờ một người anh họ ở thủ đô mua giúp."

Cố Di Gia ngơ ngác nhìn anh, trong phút chốc không nhớ ra ông Hồ là ai.

Năm phút trước giờ tan học, cuối cùng hai người cũng đến được trường.

Phong Lẫm không nói gì, sắc mặt dường như rất lạnh lùng nghiêm nghị khiến cho Cố Di Gia không dám nói gì nữa. Cô rầu rĩ bước đi, quyết định im lặng.

Cố Di Gia dùng khăn lau mồ hôi túa ra rồi nói với Phong Lẫm: "Đoàn trưởng Phong, cảm ơn anh nhé. Anh đi làm việc của mình đi, tôi chờ Bảo Sơn và Bảo Hoa ra rồi về cùng với hai đứa."

Bản thân Cố Di Gia cũng hy vọng cô sẽ thoát khỏi tình trạng bệnh tật này, có thể chạy, ăn, chơi, ngủ nghỉ như một người bình thường. Có được một cơ thể khỏe mạnh quả thật là một điều rất quan trọng, đó là thứ mà không gì có thể đổi lấy được.

Phong Lẫm chỉ nói: " Cô đừng khách sáo." Rồi không nói gì nữa.

Phong Lẫm lặng im vài giây rồi lấy lại ý chí mạnh mẽ, anh nói: "Sức khỏe của cô không tốt." Những lời này đã giải thích hết tất cả. Cố Di Gia im lặng, trong lòng dâng lên nỗi buồn bã, đồng thời cô cũng hiểu rằng đoàn trưởng Phong là một người rất tốt.

Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái, đa số họ không dám nhìn thẳng vào anh. Dường như chỉ có mỗi cô, mỗi lần anh nhìn thì có vẻ cô rất nhát gan, có lẽ sẽ bị anh dọa sợ, thế nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ dũng cảm nhìn thẳng vào anh.

Phong Lẫm nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của cô, anh bất giác trở nên cứng đờ.

Cố Di Gia thấy anh khăng khăng như thế thì không nhịn được mà hỏi: "Đoàn trưởng Phong lo lắng cho tôi sao?"

Bị đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chăm chú khiến cho đầu óc của anh trở nên trống rỗng, cơ thể trở nên căng thẳng.

Phong Lẫm nhìn thoáng qua khuôn mặt tuy trắng bệch nhưng lại xinh đẹp của cô, anh nói: "Tôi chờ bọn nhóc ra rồi đi."

Anh chăm sóc cô như vậy ngoại trừ do sức khỏe của cô không tốt thì chắc chắn cũng là do anh trai của cô. Quả nhiên, quân nhân đều là những người đáng yêu nhất.

Tiếng chuông tan học vang lên, rất nhanh đã thấy một đám nhóc heo ồ ạt ra ngoài, bọn chúng vui vẻ chạy ra, xung quanh trở nên ồn ào náo động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận