Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 419: Sự Cố Lật Thuyền 2

Phong Lẫm cởi áo khoác ra, nhảy xuống nước cứu người.

Anh kéo người đàn ông gần mình nhất trước, lạnh lùng nói: "Không được cử động!"

Người đàn ông đang giãy giụa kịch liệt nghe vậy cũng không dám động nữa, mà giống như dây leo quấn lấy anh, Cố Di Gia thật sự lo lắng không biết đoàn trưởng Phong có thể thở được hay không.

So với đoàn trưởng Phong thì người đàn ông này trông có vẻ khá vô dụng.

Phong Lẫm túm lấy người đàn ông, kéo anh ta về phía chiếc thuyền bị lật, để anh ta vịn vào một đầu thuyền, không tới mức bị chìm xuống nước.

Mặc dù thuyền bị lật nhưng vẫn nổi trên mặt nước.

Tiếp đó anh đi cứu cô gái vẫn đang vùng vẫy trong nước kia, kéo cô gái đó đưa lên trên thuyền của bọn họ.

Cố Di Gia ngoan ngoãn ngồi trên thuyền, nhìn cả người cô gái kia ướt đẫm, còn chưa hoàn hồn ngồi một chỗ ôm lấy cơ thể mình, cô dịu dàng an ủi: "Cô đừng sợ, chỉ cần cô không động đậy thì thuyền sẽ không bị lật đâu."

Phong Lẫm lên bờ trước, anh đưa tay cho Cố Di Gia vịn lấy để xuống khỏi thuyền.

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng mất hứng, nhưng may là thời tiết bây giờ khá nóng, không tới mức bị bệnh.

May mắn là trên bờ có người phát hiện ở đây có sự cố nên chèo một cái thuyền nhỏ khác tới, đón cô gái mới rơi xuống nước kia, cuối cùng Phong Lẫm cũng có thể lên thuyền rồi.

Cố Di Gia nhìn thoáng qua một chút rồi nói: "Quần áo của anh ướt hết rồi, hay là chúng ta về nhà đi."

Sau đó Phong Lẫm quay lại thuyền của bọn họ, nhưng mà anh không lên thuyền.

Cô gái kia vốn mặc một bộ váy liền thân xinh đẹp, nhưng bởi vì rơi xuống nước nên váy ướt nhẹp, còn hơi trong suốt, may là có người cho cô ta mượn áo choàng để che lại nên mới không lộ.

Cô gái bị rơi xuống nước nhìn cô sững sờ rồi tiếp tục ngây ngốc gật gật đầu, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau việc kinh hãi đáng sợ vừa rồi.

Phong Lẫm nhìn ra cô không còn mấy hứng thú nữa, trong lòng cũng thầm cảm thấy bất đắc dĩ. Cũng khó mà, vốn dĩ anh muốn cùng cô vui vẻ đi du lịch, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Gọi là thuyền nhỏ vì nó nhỏ thật, vốn dĩ chỉ vừa đủ cho hai người ngồi, bây giờ nhiều hơn một người nên không còn chỗ nào khác để chen chân vào.

Lúc này, một chiếc thuyền nhỏ khác trên hồ cũng tới giúp đỡ, bọn họ và Phong Lẫm cùng nhau kéo người đàn ông đang ngâm mình trong nước đưa lên thuyền nhỏ.

Quần áo trên người anh ướt sũng nước, dính chặt lên người, để lộ làn da mạnh mẽ đầy sức sống, dường như không chỗ nào không hoàn mỹ, ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Người đàn ông cảm kích nói: "Đồng chí Quân Giải phóng, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!"

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà hai người không còn hứng thú đi chơi nữa nên quay lại bờ luôn.

Cô gái đi cùng cũng nói tiếng cảm ơn, sau đó lúc nhìn về phía Phong Lẫm thì không khỏi kinh ngạc một chút.

Đúng lúc này, cô gái kia và bạn của cô ta đi tới chỗ họ.

Bọn họ tới nói cảm ơn Phong Lẫm vì vừa rồi đã cứu họ.

Bởi vì hôm nay khá nóng, bọn họ đi trên đường phơi nắng một lúc thì quần áo của Phong Lẫm cũng đã được hong khô kha khá.

Cố Di Gia quay đầu lại, thấy hai người kia đang nhìn cô và anh thì cô hơi cong mắt lại, xem như chào hỏi, sau đó cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ mà rời đi với Phong Lẫm.

Nếu không sao nữa thì bọn họ cũng không cần quay về, có thể tiếp tục đi chơi.

Phong Lẫm lạnh lùng nói: "Không cần đâu."

Cuối cùng hai người họ cũng không quay về nhà nghỉ.

Lúc nãy cô ta đang hoảng sợ cho nên không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện ra người cứu mình là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai. Cho dù lúc này cả người anh ướt sũng nên có hơi nhếch nhác thì cũng không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp trai của anh cả, mà càng khiến anh thêm lạnh lùng.

Cố Di Gia suy bụng ta ra bụng người, nhịn không được hỏi thăm: "Anh thật sự không sao chứ? Có thể bị cảm mạo không?" Trong suy nghĩ của cô, bọn họ nên quay về thay quần áo để tránh sinh bệnh.

Phong Lẫm thấy hơi buồn cười, nhưng anh biết cô đang quan tâm mình nên dịu dàng nói: "Không sao đâu, trước kia lúc tập huấn, có khi bọn anh phải ở dưới cơn mưa xối xả tới hơn nửa ngày, ngày hôm sau vẫn bình thường không sao cả."

Cố Di Gia nhìn thân hình cao lớn của anh, khi hai người chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, cô cũng không ít lần làm ổ trong lòng anh, không ít lần làm loạn trên người anh, tất nhiên cô biết làn da và khối cơ thịt bên dưới lớp quân phục đó mạnh mẽ cỡ nào, sau đó cô mới nhận ra bản thân đúng là không cần quá lo lắng.

Anh không chờ hai người họ bày tỏ sự cảm kích đã dẫn Cố Di Gia rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận