Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 27: Từ Chối 3

Mắt thấy bà thím cầm đòn gánh muốn xua đuổi anh ta, một người khác vội vàng chạy tới.

"Chủ nhiệm Khương." Người vừa chạy tới quay đầu lại nhìn thấy: "Gia Gia, sao em cũng ở đây?"

Cố Di Gia lạnh lùng nhìn Cố Minh Nguyệt, cô thoáng quan sát quần áo trên người cô ta rồi thản nhiên nói: "Tôi tới mua vải."

Mắt cô cũng không có mù, tuy Cố Minh Nguyệt dùng giọng điệu vui vẻ để nói chuyện với cô nhưng trong mắt cô ta chẳng có chút gì gọi là vui cả.

Trong lòng Cố Minh Nguyệt nghi ngờ, chẳng lẽ Cố Di Gia lên thị trấn một mình là để tìm Khương Tiến Vọng.

Cô ta bắt đầu hốt hoảng, quay đầu nói với Khương Tiến Vọng: "Chủ nhiệm Khương, anh tới tìm Gia Gia sao? Sức khỏe của Gia Gia không tốt, rất ít khi lên thị trấn, hay là chúng ta đưa em ấy sang tiệm cơm quốc doanh bên kia ngồi một lát đi? Cũng đã trưa rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."

Khương Tiến Vọng xụ mặt không nói chuyện.

Mấy bà lão kia đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Cố Di Gia, sau đó nhìn sang Cố Minh Nguyệt, bọn họ đang không hiểu đồng chí nữ này đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì? Sao lại như đang cố lấy lòng đồng chí nam kia vậy nhỉ?

Đồng chí nữ này ăn mặc cũng không tệ, nhìn có vẻ là người đàng hoàng.

Mặc kệ điều kiện của đồng chí nữ này là gì, hấp tấp như thế thì cũng thành thứ rẻ tiền mà thôi, kiểu gì cũng bị nhà trai khinh thường.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ che chở Cố Di Gia.

Ngoài việc tốt bụng ra thì bọn họ còn không quen nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Khương Tiến Vọng, anh ta là đàn ông mà lại hung dữ với một cô gái như vậy, còn muốn trở thành người yêu của người ta sao? Người ta không lên công an tố cáo anh ta giở trò lưu manh đã là may rồi.

Động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Trần Ngải Phương đang đứng xếp hàng thấy thế, trong lòng hơi lo lắng, cô ấy đã nhờ một người phụ nữ xếp hàng giúp mình rồi sải bước qua đó.

"Gia Gia, làm sao vậy?"

Trần Ngải Phương quan sát cô em chồng trước, thấy cô không có vấn đề gì mới nhìn về phía Khương Tiến Vọng và Cố Minh Nguyệt, trong lòng chợt thấy không vui.

Từ khi biết chuyện Khương Tiến Vọng nhờ người tới tìm thím ba Cố để mai mối cho em chồng mình, cô ấy đã cảm thấy rất phản cảm với người đàn ông này. Còn chuyện Cố Minh Nguyệt có ý với Khương Tiến Vọng, chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được.

Nếu có thể, cô ấy thật sự hy vọng hai người này có thể tiến đến với nhau, đừng vạ lây tới em chồng cô ấy, Gia Gia yếu ớt như vậy, không thể khiến cô hao tâm tổn sức được.

Trần Ngải Phương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chủ nhiệm Khương cũng ở đây sao, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Gia Gia nhà chúng tôi còn nhỏ, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện tìm đối tượng, đành phụ tấm lòng của chủ nhiệm Khương rồi. Nếu cậu muốn tìm đối tượng, nhà chúng tôi vẫn còn Minh Nguyệt cũng không tệ đâu."

Cố Minh Nguyệt lập tức ngượng ngùng cúi đầu, lén nhìn Khương Tiến Vọng.

Khương Tiến Vọng xanh mặt, cho dù anh ta không thể trở thành đối tượng của Cố Di Gia nhưng cũng đừng có con chó con mèo gì cũng đưa cho anh ta. Cố Minh Nguyệt là cái thá gì? Người này cũng chẳng xinh đẹp, cũng chỉ là công nhân thời vụ ở xưởng dệt, anh ta muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, cớ gì phải hẹn hò với cô ta?

Cố Minh Nguyệt tất nhiên cũng nhìn ra biểu cảm của Khương Tiến Vọng, cô ta lập tức thấy khó chịu.

"Còn nữa, phiền chủ nhiệm Khương sau này đừng tìm người nào đó tới trước mặt Gia Gia nói ra nói vào, sức khỏe của em ấy không tốt, không thể hao tâm tổn sức, chắc là chủ nhiệm Khương cũng không muốn Gia Gia nhà tôi xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"

"Nếu hôm nào đó Gia Gia lại ngất xỉu, lỡ đâu phía công an cho rằng đây là trách nhiệm của chủ nhiệm Khương ..."

"Được rồi, nếu chủ nhiệm Khương còn có việc thì mau đi đi!"

"..."

Trần Ngải Phương sảng khoái nói một trận không hề nể nang, mặt của Khương Tiến Vọng đã trở nên xanh mét.

Anh ta cũng không ngu, sao lại không nghe ra ý uy hiếp của Trần Ngải Phương chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận