Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 913: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 3

Bởi vì Bảo Hoa phải đi học, chỉ có chiều tan học mới có thể chơi một lát, không thể rủ anh em nhà họ Dương đi chơi cùng.

Mấy người vừa đến, vì ba đứa trẻ không thân với trẻ con trong khu tập thể nên không ai muốn chơi cùng bọn nhỏ.

Cố Di Gia muốn bọn nhỏ đi học, nhưng sắp nghỉ hè, đi cũng không được mấy ngày nên để bọn nhóc đợi ở nhà, cô dạy bọn nhỏ đọc sách.

Giữa trưa, Cố Di Gia giữ Trần Ngải Phương lại ăn cơm.

"Chị dâu, đến cũng đến rồi, ở lại nhà em ăn đi, em làm nhiều thêm, bảo anh cả lại đây ăn cơm."

Hai nhà ở gần nhau, thật ra phần lớn thời gian là Cố Di Gia và Phong Lẫm đến nhà anh chị dâu ăn cơm ké, nhưng bây giờ chị dâu phải chăm sóc con nhỏ, không có nhiều thời gian nấu cơm nên Cố Di Gia ít đi.

Hiếm khi chị dâu đến nhà, nên chắc chắn họ phải nấu cơm cho chị dâu nếm thử.

Trần Ngải Phương cười đồng ý, nhưng cũng không mong chờ được ăn, cô đặt bé con lên giường đất, nhờ anh em Dương Duệ trông giùm, xuống bếp hỗ trợ.

Cô bé ngạc nhiên nói: "Anh, em trai Nguyên Bảo rất giống dì Cố, em còn tưởng rằng đây là con của dì Cố và chú Phong."

Dương Duệ nói: "Chú Cố và dì Cố là anh em, con của chú Cố trông giống dì Cố cũng không có gì lạ, giống như anh và em là anh em vậy."

Dương Duệ nói: "Đồng Đồng, đừng dựa sát quá, cẩn thận đè vào em trai."

Thật sự không phải dì Cố đưa con của mình cho dì Trần và chú Cố nuôi sao?

Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng từ lúc em trai sinh ra, cậu bé đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai em gái. Hơn nữa, cậu bé cũng tận mắt chứng kiến em trai lớn lên, từ một em bé mềm như bông đến ba tuổi rưỡi, rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.

Cô vừa nhóm lửa vừa nói: "Dương Duệ rất thuần thục, Dương Nhụy cũng rất ngoan, hàng ngày bọn nhỏ sẽ nấu cơm giúp em, không ngờ Dương Duệ có thể tự nấu cơm."

Vốn dĩ Dương Duệ muốn hỗ trợ nấu cơm, nào ngờ cậu bé lại bị sai đi trông trẻ.

Dương Nhụy nửa hiểu nửa không.

Dương Nhụy và Dương Đồng cũng vây quanh giường đất, chơi với bé con.

Cậu bé ngây người, yên lặng bảo vệ bé con nằm trên giường đất, thuần thục cầm đồ chơi chơi với bé con.

Lúc biết đây là con của dì Trần và chú Cố, cô bé còn rối rắm một lúc.

Mặc dù biết thời buổi này trẻ con bảy tuổi đã có thể nấu cơm, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy vẫn rất chấn động.

Dương Nhụy đi qua ôm em trai nhà mình nhích ra một tí, còn cô bé thì thò lại gần quan sát bạn nhỏ Nguyên Bảo hiện tại chỉ có thể nằm không thể xoay người.

So sánh hai bên, thật ra nhà bọn họ rất chiều con nhỏ, không để trẻ con bảy tuổi đã phải nấu cơm.

Trong phòng bếp, thỉnh thoảng Cố Di Gia sẽ thò đầu nhìn tình hình, thấy Dương Duệ thuần thục dỗ trẻ, vô thức mỉm cười.

Lần đầu tiên ăn cơm Dương Duệ làm, cô còn sợ ngây người.

Dương Duệ và Dương Nhụy có thể tự chăm sóc cho mình, hai anh em còn có thể chăm sóc được em trai nhỏ nhất, không cần cô phải nhọc lòng.

Cô hỏi: "Em thì sao? Chăm ba đứa nhỏ có mệt hay không? Nếu mệt thì nói với bọn chị, để bọn nhỏ đến nhà chị ở cũng được."

Cô ấy sợ có thêm ba đứa trẻ sẽ làm Gia Gia mệt thêm, nên cô ấy đã thầm tính toán trước. Nếu Gia Gia quá mệt thì để ba đứa nhỏ đến ở nhà cô ấy, thậm chí cô ấy cũng đã lấy cớ sẵn, để bọn nhỏ và Bảo Hoa có bạn có bè, như vậy sẽ không làm bọn nhỏ cho rằng người lớn ghét bỏ bọn chúng nên mới đuổi đến chỗ cô ấy.

Tất nhiên đó là những đứa trẻ nhà rất nghèo, không ai thương, còn nhà bình thường có điều kiện sẽ không để trẻ con năm tuổi nhóm lửa nấu cơm.

Cố Di Gia cười nói: "Không mệt, em chỉ nói mà thôi, dạy bọn nhỏ đọc sách hơi tốn thời gian, còn lại không làm gì cả."

Trần Ngải Phương nói: "Trẻ con không cha không mẹ đều như vậy, trước kia ở trong thôn, có vài đứa trẻ ba tuổi đã phải xuống đất làm việc, năm tuổi đã biết hái rau, cho gà cho heo ăn và nấu cơm."

Cho dù nấu cơm, bọn nhỏ còn có thể làm việc giúp cô, làm cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc nấu cơm một mình.

Từ sau khi mấy đứa nhỏ đến nhà, Cố Di Gia không chỉ không phải nhọc lòng, ngược lại cảm thấy hình như việc nhà cần ra tay càng ít.

Trần Ngải Phương nhìn cô, trong lòng rất vui mừng.

Trần Ngải Phương cũng không cảm thấy ngạc nhiên với việc Dương Duệ biết làm.

Lúc nghe lão Cố nói đoàn trưởng Phong muốn mang ba đứa nhỏ về, cô ấy đã muốn giữ bọn nhỏ lại nhà mình chăm sóc. Nhưng vì bây giờ cô ấy còn phải chăm sóc một đứa nhỏ, sợ trong nhà nhiều người sẽ làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, nên Gia Gia và lão Cố đều phản đối, cuối cùng sắp xếp ba đứa nhỏ đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận