Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 355: Giao Thừa 1

Cố Di Gia đứng dưới mái hiên, nhìn bọn họ quét dọn tuyết trong sân.

Cô trả lời đoàn trưởng Phong: "Tốt lắm, buổi tối em cũng ít khi tỉnh giấc, đôi khi còn có thể ngủ liền một giấc tới sáng."

Đoàn trưởng Phong nghe vậy thì hiển nhiên vô cùng vui mừng, vầng trán dãn ra, nhìn qua là biết tâm trạng anh đang rất tốt.

Cố Minh Thành đi từ trong bếp ra, nói với em gái: "Em còn không mau đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, chỉ còn mình em chưa ăn thôi đấy."

Vào ngày giao thừa, tất cả mọi người đều sẽ dậy sớm nên cũng ăn sáng sớm hơn bình thường.

Bởi vì hôm nay còn có hai việc phải làm.

Cố Di Gia dạ một tiếng rồi cười với Phong Lẫm: "Đoàn trưởng Phong, vậy anh đợi một lát nhé, em ăn xong nhanh thôi."

"Anh không gấp, em cứ ăn từ từ thôi." Phong Lẫm còn dặn dò: "Một lát nữa chúng ta mới lái xe đi, thời gian cũng không gấp đâu."

Trần Ngải Phương đưa quà mừng năm mới mà cô ấy đã chuẩn bị xong cho bọn họ, rồi dặn dò: "Hai em nói chuyện với bác sĩ Hồ nhiều một chút. Hoặc cũng có thể mời ông ấy tới nhà chúng ta ăn Tết cũng được."

Cố Di Gia cứ nghĩ tới ông Hồ một mình ở trong ký túc xá của bệnh viện, ăn Tết một mình là lại cảm thấy có chút khó chịu. Thế cho nên hôm nay đi thăm ông ấy, cô cũng xem thử có thể nhân cơ hội này thuyết phục ông ấy về nhà mình rồi cùng bọn họ ăn Tết hay không.

Cố Di Gia chỉ cười với cô ấy, cô cười tươi tới nỗi cô ấy không thể tức giận được.

Hôm nay là giao thừa, mấy ngày trước Cố Di Gia đã thương lượng với Phong Lẫm hôm nay sẽ đi thăm ông Hồ rồi đưa quà mừng năm mới cho ông ấy.

Cố Di Gia ăn mỗi thứ một ít, cô ăn như mèo vậy, mới ăn một chút đã no rồi.

Hai người họ cầm quà mừng năm mới cho ông Hồ rồi cùng nhau ra khỏi nhà.

Cố Di Gia nói với anh mấy câu rồi đi xuống phòng bếp.

Mặc dù cô biết bệnh viện sẽ không bạc đãi ông Hồ, nhưng dù sao bệnh viện cũng chẳng phải chỗ tốt, ông ấy cũng không có người thân bạn bè nào cả.

Trần Ngải Phương bưng một chậu tóp mỡ vừa mới rán xong ra, cô ấy nhìn đồ ăn trên bàn dường như không vơi đi chút nào thì không khỏi lắc đầu, rồi vẫn nói mấy lời như cũ để cô ăn thêm một chút.

Bữa sáng ngày giao thừa rất phong phú, có cháo hoa ăn với dưa muối, có bánh dày chiên giòn và bánh ú mặn, còn có cả bánh bao ngọt mang từ nhà ăn về.

Phong Lẫm gật đầu, nói: "Chúng tôi sẽ khuyên ông ấy."

Người lớn bận rộn còn trẻ con thì ngược lại, bọn nhỏ không có việc gì làm nên nếu không phải là ở bên ngoài chơi đùa thì là chạy nhảy khắp nơi, cho dù thời tiết có lạnh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản được sự phấn khích của chúng.

Ăn sáng xong, Cố Di Gia đi tìm đoàn trưởng Phong, hai người chuẩn bị đi ra ngoài.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Ông Hồ không chỉ là bề trên của đoàn trưởng Phong, mà ông ấy còn cố gắng hết sức điều trị sức khỏe cho cô. Trong lòng Cố Di Gia vô cùng kính trọng người bề trên này, trong lòng cũng rất lo cho ông ấy.

Hôm nay khu nhà tập thể náo nhiệt vô cùng, trong không khí là mùi đồ ăn thơm nức bay khắp nơi. Vào ngày này, nhà nào cũng cố gắng nấu nhiều đồ ăn một chút để đón một năm mới giàu có sung túc.

Hai người họ đi tới văn phòng thì thấy ông Hồ đang dựa vào bàn viết cái gì đó.

Xe đi tới bệnh viện, sau khi Phong Lẫm đậu xe xong thì hai người cầm theo quà mừng năm mới tới văn phòng của ông Hồ trong bệnh viện.

Sư đoàn trưởng Phương biết hôm nay Phong Lẫm muốn đón ông Hồ về bên quân đội ăn Tết thì không nói lời nào đã đưa xe cho Phong Lẫm, để anh đi đón ông ấy.

Chiếc xe này là cấp trên phân cho sư đoàn trưởng Phương, thi thoảng khi Phong Lẫm có việc cần thì anh sẽ tìm ông ấy mượn xe.

Có thể bởi vì hôm nay là giao thừa, dường như chẳng có ai ở trong bệnh viện, ở đó chỉ còn bác sĩ trực ban chứ bệnh nhân chẳng có mấy.

Cố Di Gia và Phong Lẫm đi ra khỏi khu nhà tập thể thì thấy một chiếc xe đang đậu bên ngoài.

"Ông nội Hồ!" Cố Di Gia thanh thúy gọi ông ấy.

Ông Hồ ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ thì vô cùng vui vẻ, cười ha hả nói: "Sao hai đứa lại tới đây? Không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi mà tới đây làm gì?"

Cố Di Gia không khách sáo đi vào trong, cô ngồi đối diện ông ấy, giọng nói lanh lảnh: "Cháu qua thăm ông, nhân tiện tặng quà mừng năm mới cho ông luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận