Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 390: Kết Hôn Vào Mùa Thu 1

Khi về đến nhà thì cô thấy mọi người đều đã về đến hết rồi.

Thấy anh trai và chị dâu đều nhìn qua thì Cố Di Gia cảm thấy chột dạ, nhưng ngay sau đó đã tự tin nhìn vào mắt họ, cô hoàn toàn không hề cho rằng mình dùng hết cả buổi chiều ở chỗ bạn trai là chuyện gì không đúng cả.

Bộ dạng tự nhiên, thoải mái, vô tư không suy nghĩ gì khiến Cố Minh Thành đau đầu.

Bắp cải nhỏ nhà mình không chỉ liều cả mạng sống để cho heo ăn mà còn muốn được gả cho con heo ấy nữa, nếu như anh ấy còn không đồng ý thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa đây.

Đúng là không dám ngó lơ.

Nhưng Cố Minh Thành cũng rất nhạy bén, anh ấy phát hiện tâm trạng của em gái mình rất tốt còn lão Phong thì trông có vẻ không vui mừng gì cho cam, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Cố Minh Thành cũng không quan tâm đôi gà bông này có phải đang cãi nhau hay không.

Dù sao cũng đâu phải em gái mình không vui đâu, lão Phong không vui thì không cần quan tâm đến cậu ấy.

Anh không đành lòng để cô phải chịu mệt mỏi, chi bằng dùng mấy tháng tới để chuẩn bị từ từ thì hay hơn.

Bỏ đi bỏ đi, nếu như bản thân con bé đã muốn gả thì nhanh chóng đồng ý thôi, tránh chuyện giằng co qua lại rồi thành thù.

Nếu như trời quá nóng thì anh sợ Cố Di Gia sẽ bị cảm nắng, còn nếu trời quá lạnh thì anh lại lo cô bị cảm lạnh, mùa thu là mùa thích hợp nhất.

Đôi mắt cô sáng long lanh, nụ cười rực rỡ hiện lên trên khuôn mặt, khiến Cố Minh Thành càng thấy chướng mắt hơn.

Anh quay đầu nhìn sang Cố Di Gia, thấy nét mặt vô tội của cô thì cũng hiểu được những lời cô nói trước đây có ý gì rồi, lão Cố thật sự không để ý đến chuyện đó thật sao? Thậm chí còn chủ động hỏi khi nào thì hai người họ kết hôn nữa?

Phong Lẫm gật đầu nói: "Đợi khi tôi làm xong báo cáo kết hôn thì tôi và Gia Gia sẽ đi chọn nhà trước, đến lúc đó rồi mua sắm dần là được..."

Lúc ăn cơm tối xong mọi người ngồi lại với nhau trò chuyện, Cố Minh Thành đột nhiên hỏi: "Lão Phong à, cậu và Gia Gia định khi nào kết hôn đấy?"

Hơn nữa cho dù em gái có gả đi chẳng nữa thì cũng ở khu nhà tập thể này thôi, đi vài bước là đến, muốn thăm cô cũng rất tiện, thật ra cũng không khác gì khi còn ở nhà cả.

Lần này rõ ràng Phong Lẫm không từ chối nữa mà nghiêm túc đáp: "Có lẽ là mùa thu, lúc đó thời tiết mát mẻ, rất thích hợp để kết hôn."

Câu này vừa thốt ra thì khoan hãy nói đến Trần Ngải Phương và hai đứa nhỏ đều ngạc nhiên nhìn sang bên này, ngay cả Phong Lẫm cũng không ngoại lệ.

Nghe anh nói thế thì Cố Di Gia đã biết thật ra đoàn trưởng Phong có suy nghĩ đến chuyện này nên cơn buồn bực tích tụ trong lòng cũng lập tức biến mất.

Xem ra đoàn trưởng Phong đã tính hết rồi, hơn nữa từng câu từng chữ của anh đều suy nghĩ cho Gia Gia, cô có thể cùng chuẩn bị nhưng anh vẫn rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của cô.

Thật ra mùa xuân cũng được, nhưng mùa xuân lại sắp đến rồi, nếu như vội vàng muốn kết hôn vào mùa xuân thì thời gian quá gấp gáp, có rất nhiều thứ không thể chuẩn bị kịp được, thế thì cũng quá gấp.

Khi đoàn trưởng Phong rời đi, thì đích thân Cố Di Gia ra tiễn.

Trần Ngải Phương cười: "Nếu mùa thu kết hôn thì vẫn còn tận mấy tháng để chuẩn bị, thời gian dư dả, rất tốt."

Nghe những sắp xếp đâu vào đấy của anh xong thì Trần Ngải Phương cũng âm thầm gật đầu.

Do ánh đèn xung quanh không đủ sáng nên cô không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh ngay lúc này, chỉ có thể thấy đường hình dáng mờ mờ, vì thế cô bước lên trước một bước, nhón chân lên hôn anh một cái.

Dù vậy, những lời này anh không hề nói với cô, cứ để cô hiểu lầm như thế, anh đáp: "Anh có hai ngày nghỉ, ngày mai chúng ta đi thăm ông Hồ rồi lên thị trấn thăm chú Vinh luôn."

Không phải Phong Lẫm nghĩ thoáng hơn, mà trên thực tế, kể từ lúc cô trở thành người yêu mình thì anh đã nghĩ đến chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, anh còn muốn kết hôn với cô ngay lập tức, ngay cả việc tương lai họ sẽ có mấy đứa con cũng đã suy nghĩ xong cả rồi... Nhưng với tiền đề là cô muốn có con.

Cố Di Gia bạo gan kéo lấy tay anh, cười: "Đoàn trưởng Phong, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi à! Thật ra kết hôn sớm hay muộn đều như nhau cả thôi."

Cố Di Gia cười gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tối nay không có trăng nên xung quanh rất tối, chỉ có những tia sáng lờ mờ, le lói từ vài căn nhà trong khu nhà tập thể.

Vốn cô muốn hôn lên môi anh nhưng lại nhắm nhầm chỗ nên đã hôn lên cằm anh, bị nhúm râu lún phún đâm phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận