Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 725: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 2

Nói đến đây, vẻ mặt mấy chị dâu đều trở nên hưng phấn.

"Gia Gia, chị dâu em đỉnh thật đấy! Mã Xuân Hoa cứ ầm ĩ mãi không chịu đi, chị dâu em đã nói luôn, nếu cô ta không rời đi, sẽ tố cáo cô ta tội cố ý tổn thương người khác, để quân đội đến nhốt cô ta lại."

Mắt Cố Di Gia, Bảo Hoa và Bảo Sơn đều mở to, cả ba người lúc này đều có chung một suy nghĩ: chị dâu (mẹ) đỉnh quá trời!

Đánh trúng vào tim đen của Mã Xuân Hoa, không gọi là đỉnh thì là gọi gì?

Đương nhiên, việc này cũng liên quan đến công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ của Trần Ngải Phương. Hàng ngày, cô ấy đều tiếp xúc với người nhà của quân đội, có chuyện hiếm lạ nào mà cô ấy chưa gặp qua đâu, việc sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa diễn ra vô cùng trôi chảy.

"Còn bác gái Mã thì hơi khó giải quyết."

Cố Di Gia nhíu mày, thấy đúng là nan giải thật.

Mã Xuân Hoa vừa ngu ngốc lại xấu tính, chỉ cần không vừa ý chỗ nào sẽ ngay lập tức làm ầm lên, ồn ào gây chuyện trở thành trò cười cho bao người, điểm yếu nhiều vô kể.

Nghe bà ta nói thế, không chỉ Cố Di Gia kinh ngạc mà vẻ mặt mấy chị dâu đứng ngoài cũng như kiểu vừa chứng kiến được kỳ tích vĩ đại nào đó trên thế giới.

Chuyện này không phải vấn đề nhiều thêm một đôi đũa, mà là thêm một đứa trẻ cần nuôi, trách nhiệm phải gánh vác cực kỳ lớn, có rất nhiều chuyện cần phải để tâm đến, nếu nuôi không tốt, còn có thể bị người khác nói là không tận tâm hết lòng nữa.

Loại chuyện hai bên cùng thiệt như này, kiểu người khôn khéo như bà ta chắc chắn sẽ không làm.

Chính ủy Mã và Chu Hồng Anh có con của mình, tại sao phải nuôi con hộ em trai? Cha mẹ Mã Tiểu Tráng cũng có phải đã chết đâu, đâu phải không thể nuôi nó nữa?

Cố Di Gia nghĩ rằng, có lẽ bác gái Mã không muốn ầm ĩ đến công việc của con mình đâu, suy cho cùng chỉ khi chính ủy Mã còn làm việc trong quân đội, thì mới có tiền lương, mới có tiền gửi về nhà cho bà ta tiêu xài chứ.

*Đập nồi là một phong tục quan trọng trong đám tang dân gian ở các vùng phía Bắc của Trung Quốc. Nồi đất sét được sử dụng để đốt tiền giấy thường bị vỡ khi quan tài được nâng lên để đưa đi, theo phong tục thì nghi thức này phải do con trai làm.

Bác gái Mã thông minh hơn Mã Xuân Hoa nhiều, mặc dù mọi người đều biết bà ta rất đáng ghét, nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ bà ta cũng chưa làm chuyện gì quá giới hạn, không để người khác bắt được điểm yếu của bản thân. Hơn nữa bà ta còn là mẹ của chính ủy Mã, nếu bà ta không chịu đi, chính ủy Mã cũng không ép được.

Giọng nói phẫn nộ của Chu Hồng Anh vang ra ngoài: "Không thể nào!"

Nếu chính ủy Mã thất nghiệp, đồng nghĩa với việc không có tiền hiếu kính bà ta, như vậy sao bà ta chịu được.

Trừ phi chính ủy Mã không muốn làm trong quân đội nữa, bằng không nếu bác gái Mã nhẫn tâm chút, đến quân đội tố cáo anh ấy tội bất hiếu, dù cho quân đội có cố ý bảo vệ thì vẫn để lại không ít phiền phức.

Bà ta vừa nói cái quái gì vậy?

Bác gái Mã nghẹn họng, không phục: "Nhưng dù sao thằng cả cũng không thể không có con trai được, sao không thể để nó nhận Tiểu Tráng nhận làm con nối dõi chứ?"

Vào lúc Cố Di Gia đang nghĩ như vậy, cô nghe thấy bác gái Mã nói: "Muốn mẹ đi cũng được thôi, nhưng phải để Tiểu Tráng ở lại, từ nay về sau nhà con phải nhận Tiểu Tráng làm con nuôi!"

Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, dù như nào đi nữa thì hiện giờ Mã Tiểu Tráng cũng là cháu trai duy nhất của nhà họ Mã, nó phải được hưởng những gì tốt nhất, tương lai sau này của nhà họ Mã còn phải dựa hết vào nó nữa.

"Cô tưởng cô nói không thể nào mà xong à? Cô đúng là đồ con gà không biết đẻ trứng! Nếu cô không sinh được con trai, sao tôi không thể để thằng cả nuôi Tiểu Tráng chứ?" Giọng bác gái Mã rất to, mọi người ở gần đó đều có thể nghe rất rõ ràng: "Cô đúng là đồ con dâu ác độc, cô muốn để cho thằng cả không có người nối dõi đúng không! Sao lão Mã nhà tôi lại cưới phải người đàn bà ác độc như cô về cơ chứ, đúng là gia môn bất hạnh mà! Từ nay về sau, thằng cả ngay cả người đập nồi* cũng không có, đây là muốn cắt đứt con cháu của nhà họ Mã mà..."

Trần Ngải Phương ngắt lời bà ta: "Bác gái, bây giờ cũng không còn cái tục đập nồi, lo ma chay cho người thân nữa đâu. Đây là tư tưởng phong kiến, nếu sau này bác còn nói kiểu này nữa, cháu đành phải gọi người đến nhốt bác lại thôi."

Chẳng phải việc để Tiểu Tráng đi theo người bác cả đầy triển vọng là tốt nhất hay sao?

Nhìn sang Đại Hoa mà xem, nhờ có một người cha tuyệt vời, bây giờ cô bé đã có thể học lên đến trung học cơ sở, nhiều lần đứng đầu trong các kỳ thi, khiến không biết bao người ước ao đấy.

Việc con nhóc Đại Hoa làm được, chắc chắn Tiểu Tráng cũng có thể làm được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận