Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 514: Nhờ Chị Dâu Đi Khuyên Nhủ Vợ Tôi 1

Cố Di Gia thuận miệng nói: "Đây là nhân vật chính trong câu chuyện truyện tranh ngắn mà em muốn vẽ, một là đứa bé sáu tuổi, một là một con robot bị hỏng."

"Robot?" Vẻ mặt đoàn trưởng Phong có chút sững sờ.

Anh lại nhìn vào bản phác thảo trong tay, đứa bé sáu tuổi chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, nó dựa trên nguyên mẫu của Bảo Hoa. Còn về phần con robot, trông nó rất tồi tàn, nói thật không giống con người cho lắm.

Cố Di Gia nheo mắt nhìn anh, nói: "Hiện nay quốc gia chúng ta chẳng phải đã có tivi, radio các loại máy móc điện tử như này rồi sao? Em thấy những thứ làm bằng thép như tivi này khá là thú vị, không biết sau này con người có thể chế tạo ra những cỗ máy giống con người không nữa, chúng ta có thể gọi nó là robot, toàn bộ cơ thể của nó đều được làm bằng thép..."

Nghe cô giải thích xong, một người hiếm khi cười như Phong Lẫm lại bật cười lên: "Hiếm khi thấy em suy nghĩ nhiều như vậy, ý tưởng này rất mới lạ."

Cố Di Gia mím môi mỉm cười.

Cô biết ý tưởng của mình không chỉ mới lạ mà ở thời đại nó được xem như đi trước thời đại.

Nếu như ở nước ngoài thì có thể nó rất bình thường, cô nhớ vào thời điểm này ở nước ngoài đã có rất nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhưng ở Trung Quốc thì quả thực rất hiếm.

Hôm nay Cố Di Gia và Trang Nghi Giai trò chuyện khá vui vẻ, quên chuẩn bị bữa trưa nên trưa nay họ ăn mì, đó là cách nhanh nhất.

"Anh Lẫm, anh nghĩ sao về câu chuyện này?" Cố Di Gia cười hỏi.

Cô ngồi trước bếp lửa, kể cho anh nghe câu chuyện chợt hiện lên trong đầu mình.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Bây giờ đã là cuối năm 1974. ba năm nữa đất nước sẽ tổ chức lại kỳ thi tuyển sinh đại học, đợi đến những năm 1980. khi đất nước tiến nhanh trên đà phát triển, lúc đó mới là thời điểm có nhiều sự đổi mới.

Phong Lẫm gật đầu.

Tuy nhiên, gần đây sau khi đọc xong truyện tranh ngắn của Bảo Hoa, cô nhận thấy các thể loại truyện tranh ở Trung Quốc khá đơn điệu nên cô muốn thử những thể loại khác.

"Cũng khá thú vị." Phong Lẫm nói: "Nhưng mà, anh sợ nhà xuất bản sẽ không nhận nó, bối cảnh của nó hơi..."

Cố Di Gia không nói với bất kỳ ai về những suy nghĩ trong lòng của mình, đương nhiên cô biết giai đoạn này nhạy cảm đến mức nào, cô cố gắng không giẫm phải bom mìn, không gây thêm rắc rối cho mình và những người xung quanh.

Nếu như không xuất bản được cũng không sao, cứ xem như giết thời gian hoặc cứ giữ lại đó, nói không chừng sau này sẽ được xuất bản thì sao.

Sau khi nấu hai bát mì xong, đoàn trưởng Phong bưng ra bàn, hai người bắt đầu giải quyết bữa trưa của mình.

Cô lo lắng mình có chỗ nào còn sơ suất, tốt nhất nên trực tiếp hỏi Phong Lẫm, nếu có vấn đề gì có thể kịp thời sửa lại.

Thời gian nghỉ trưa khá ngắn, bình thường bữa trưa đều là vài món ăn đơn giản, sẽ không chuẩn bị quá phức tạp.

Đoàn trưởng Phong lắc đầu: "Ngoại trừ bối cảnh không phù hợp ra thì tạm thời anh vẫn chưa thấy có chỗ nào không thích hợp, phải đợi đến khi em vẽ xong xem thử như nào đã."

"Đi trước thời đại?"

Cố Di Gia lẩm bẩm, cô ăn một đũa mì rồi hỏi: "Trừ cái đó ra thì sao? Còn có vấn đề gì khác không anh?"

Mấy ngày sau đó, ngày nào Trang Nghi Giai cũng chạy qua nhà cô, bất kể mưa to hay gió lớn đều không ngăn cản được cô ấy.

Đoàn trưởng Phong gật đầu, anh cảm thấy việc Gia Gia tìm một người trợ lý là việc rất hợp lý, như thế thì cô sẽ không quá mệt.

Trang Nghi Giai xua tay nói: "Tạm thời không viết nữa, bây giờ tôi chẳng có tí cảm hứng gì cả, viết không ra, chi bằng theo sát truyện tranh ngắn của cô trước còn hơn."

"Tụi em?" Đoàn trưởng Phong trầm ngâm nói: "Em muốn vẽ câu chuyện này với vợ của doanh trưởng Hứa à?"

*

Cố Di Gia gật đầu: "Được, nếu tụi em vẽ xong nhất định sẽ cho anh xem đầu tiên."

Cô ấy rất thích câu chuyện mà Cố Di Gia miêu tả, chỉ hận không thể cho nó ra mắt ngay lập tức, vừa hay bây giờ cô ấy không đi làm, có rất nhiều thời gian đầu tư vào việc này.

Thậm chí cô ấy còn ngừng viết bản thảo mà mình yêu thích, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc này.

Cố Di Gia hỏi cô ấy: "Chẳng phải cô còn phải viết bản thảo cho tòa soạn nữa sao?"

Cố Di Gia gật đầu, cười tít mắt nói: "Em không muốn để cho bản thân mình quá mệt, tốt nhất là tìm một trợ lý, đến lúc tụi em ký hợp đồng... À, phải cần anh và doanh trưởng Hứa làm người chứng kiến."

Cô ấy rất phấn khởi: "Tôi thực sự thích câu chuyện của cô, nếu không thấy nó được xuất bản, tôi thật sự chẳng có tâm trí đâu mà làm những việc khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận