Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 358: Giao Thừa 4

Trần Ngải Phương thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi mới nói với ông Hồ: "Ông không cần bận bịu gì đâu, mọi thứ cũng chuẩn bị xong rồi, ông ra phòng khách ngồi chơi đi ạ."

Sau đó cô ấy bảo Cố Di Gia cũng ra phòng khách trò chuyện với ông ấy.

Cố Di Gia kéo theo Bảo Hoa tới phòng khách cùng nhau nói chuyện với ông Hồ, có nhóc quỷ Bảo Hoa nghịch ngợm ở đây chọc cười, thỉnh thoảng lại có tràng cười khanh khách truyền ra từ trong phòng khách.

Lúc chạng vạng tối, trên trời bắt đầu có tuyết rơi.

Cố Di Gia vốn chỉ vô thức nhìn ra bên ngoài lại vừa đúng lúc bông tuyết bay bay xuống, cô nói: "Tuyết rơi kìa."

Tuyết nhanh chóng bay phất phơ trong không trung, sắc trời cũng dần dần tối xuống.

Ông Hồ nhìn thoáng qua rồi nói: "Tuyết là điềm lành, dự báo được mùa, sang năm sẽ là năm mùa màng tươi tốt."

Cố Di Gia cười phụ họa.

Trong phòng khách bày một cái bàn, trên mặt bàn có một cái lò nho nhỏ, bên trong đốt than cháy hừng hực, nước canh trong nồi đồng trên lò lửa sôi ùng ục, tỏa ra từng đợt mùi thơm nức mũi.

Nồi lẩu thơm ngào ngạt, có mặn có chay, đây sẽ là một năm vô cùng sung túc.

Không có ai có tư cách gật đầu tán thành hơn cô, bởi vì cô quả thật đã từng thấy thời kỳ hưng thịnh sau này của đất nước, đã thấy thu hoạch lượng lớn lương thực giúp nuôi sống vô số người, đó là cống hiến và theo đuổi cả đời của một ông cụ dễ gần đáng kính nào đó.

Nồi lẩu lấy nước hầm gà làm nền, bên trong thả đủ thứ: có thịt khô, cá khô, cũng có thịt dê, thịt heo, thịt bò tươi được cắt thành lát, chỉ cần bỏ vào trong nồi lẩu, đảo đảo mấy lần có thể gắp ra ăn được rồi. Ngoài ra còn có cả củ cải, khoai tây thái lát, bắp cải, bún khoai lang...

"Đúng thế." Ông Hồ cười nói: "Đất nước chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Bọn họ ăn được một nửa thì Cố Minh Thành và Phong Lẫm cũng quay về.

Bảo Hoa hỏi: "Ông cố, sang năm sẽ có rất nhiều, rất nhiều lương thực ạ?"

Năm nay vật tư không được phong phú, ăn Tết cũng không chú trọng làm nhiều món, thậm chí ngay cả nghi thức cúng bái tổ tiên cũng không có. Ăn Tết trong quân đội khác với thôn quê, không thể làm những việc đó, tất cả mọi người chỉ quây quần cùng nhau ăn bữa cơm sum vầy mà thôi.

Cố Di Gia đồng ý với lời nói này.

Trong lòng cô gái nhỏ, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất, đói bụng là việc đáng sợ nhất, mùa màng tươi tốt tức là sẽ có rất nhiều lương thực.

Thời tiết lạnh như thế này ăn lẩu là thích hợp nhất.

Hai người họ cởi quân phục dính tuyết ra trước rồi treo một bên, sau đó dùng nước nóng rửa mặt rồi mới ngồi xuống.

Sau đó không lâu, Trần Ngải Phương bưng một cái nồi nóng hổi ra rồi gọi: "Ăn cơm thôi nào."

Phong Lẫm ngồi bên cạnh Cố Di Gia, bên cạnh anh là ông Hồ.

Hơn nữa còn có gì ăn nấy, đại đa số mọi người đều như vậy.

"Hai người về thật đúng lúc, cả nhà còn chưa ăn xong, cùng nhau ăn thôi." Trần Ngải Phương ngạc nhiên nói.

Quả nhiên Cố Di Gia lập tức cảm thấy đau lòng, không ngừng gắp thức ăn cho anh, lo anh bị đói.

"Ở bên kia anh không ăn gì à?" Cố Di Gia kinh ngạc hỏi.

Cô ấy gắp cho chồng mình một miếng thịt gà, nói anh ấy cứ từ từ ăn.

Trần Ngải Phương ở bên kia cũng tương tự, cô ấy múc cho Cố Minh Thành một bát canh, bọn họ đi thẳng từ bên nhà ăn về, lại gặp phải lúc tuyết rơi, chắc chắn là đói bụng rồi.

Đoàn trưởng Phong nói: "Mọi người vui vẻ ồn ào, anh và bọn họ uống chút rượu gạo nên cũng chưa ăn cái gì." Anh nói tới đây thì ra vẻ như tủi thân, kể khổ với người yêu.

Cố Di Gia múc cho anh một bát canh rồi hỏi: "Anh có lạnh không? Uống ít canh ủ ấm cơ thể đã."

Cố Minh Thành ở đối diện cảm thấy không thể nhìn nổi, anh ấy cũng đã ăn gì đâu, thế nhưng chẳng hề kể khổ với vợ khi nào.

Anh ấy quay qua nói với Trần Ngải Phương: "Vợ à, anh đói rồi, anh cũng chẳng ăn được mấy miếng, mấy tên nhóc kia cứ ồn ào..."

Trần Ngải Phương bình tĩnh nói: "Vậy anh ăn nhiều một chút đi."

Phong Lẫm nhỏ giọng nói: "Anh không lạnh, nhưng có hơi đói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận