Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 749: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 2

"Không sao đâu, em mua cho!" Cố Di Gia hào phóng nói: "Hiện giờ em kiếm được tiền rồi, chỉ có một cái quạt điện mà không mua nổi sao?"

Nếu lúc này có thể mua được điều hòa thì cô cũng mua.

Con người kiếm tiền để hưởng thụ, cho nên cô rất thoải mái khi mua đồ cho bản thân và người nhà.

Trần Ngải Phương nghe vậy chỉ cảm thấy bất lực, cô ấy nhìn sang Phong Lẫm lại thấy anh vẫn đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Di Gia, thì cũng biết anh không có ý kiến gì về việc Cố Di Gia dùng tiền. Cô ấy lại nhìn sang Cố Minh Thành... Được lắm, anh ấy dám tỏ ra đồng ý để em gái mua quạt điện cho cô ấy.

Đúng là anh em ruột mà!

Trần Ngải Phương vừa bực lại không có cách nào.

Cuối cùng Trần Ngải Phương vẫn kiên quyết từ chối, cô ấy dùng lời lẽ nghiêm khắc để dặn mọi người không được tiêu tiền lung tung.

Hai anh em nhìn nhau, cả hai cũng không hề nói gì với cô ấy thêm về việc này mà quay sang hỏi cô ấy muốn... Ăn món gì không.

"Chuyện này sao mà hẹn nhau được?"

Ở thời đại không có điều hòa, thiếu thốn vật tư như thế này, nếu phải ở cữ vào lúc trời cực nóng thì đúng là hành xác.

Cố Minh Thành vào trong bếp nhào mì, Cố Di Gia ngồi trong phòng khách nói chuyện với Trần Ngải Phương, Phong Lẫm bị bắt đi hái cà chua và rau xanh để lát nữa bỏ chung vào mì.

Cố Di Gia giơ tay lên tính: "Ngày dự sinh của chị và Nghi Giai đều nằm trong khoảng tháng hai tháng ba năm sau, thời gian này rất tốt, ở cữ cũng không khó chịu." Sau đó cô lại nghĩ đến Tiền Quyên Quyên: "Ngày dự sinh của Quyên Quyên là vào tháng mười, của chị Mỹ Hà là vào tháng mười hai... Ôi trời, tính ra thì mọi người đều không phải chịu khổ rồi."

Trần Ngải Phương gật đầu: "Nấu nhiều một chút, Gia Gia và đoàn trưởng Phong cũng ăn luôn."

Hồ trên núi cách khu nhà tập thể một đoạn, vị trí hơi lệch một chút, được bao quanh bởi các ngọn núi cao giống như một cái sừng, không khí bên trong hồ trên núi rất mát mẻ nên đây là chỗ hóng gió rất tốt vào thời tiết nóng như thế này. Những đứa trẻ được nghỉ hè không có việc gì đều chạy qua bên đó, có thể mò cá nghịch nước hết một ngày.

"Muốn ăn cái gì chua chua chút để kích thích vị giác."

Hai người đang nói chuyện, Bảo Hoa và Bảo Sơn đã về nhà.

"Được rồi!"

Cố Minh Thành nói: "Ăn dưa chua được không? Anh nghe nói phụ nữ mới có thai không thể ăn nhiều đồ muối, hay là làm một chén mì cà chua trứng đi, cà chua nhà chúng ta chín khá nhiều rồi, nấu mì chắc cũng ngon."

Trần Ngải Phương bị cô chọc cười, ánh mắt của cô ấy nhìn về phía đoàn trưởng Phong đang hái rau trong vườn, hơi chần chờ.

Trần Ngải Phương sợ cậu bé đọc sách nhiều quá sẽ bị khờ nên cô ấy thường đuổi Bảo Sơn ra cửa để cậu bé đi chơi cùng các bạn nhỏ.

Cố Di Gia nói: "Chị dâu, có phải chị với Nghi Giai hẹn nhau trước đúng không, hôm qua cô ấy mới biết mình mang thai, hôm nay lại tới lượt chị."

Bây giờ cậu bé còn là một đứa nhỏ, không tranh thủ chơi thì sau này lớn muốn chơi cũng không có thời gian nữa.

Hôm nay hai anh em đi mò cá với bạn bè ở hồ trên núi.

Sau khi nghỉ hè, Bảo Sơn không có việc gì thì ngồi ở nhà đọc sách, làm bài tập hoặc chạy qua nhà Cố Di Gia học bài.

Sung sướng cũng đúng thôi, có cá để ăn, cá cũng là thịt, với lại đây là cá mà anh trai thắng được nên ăn sẽ càng ngon hơn.

"Ở chỗ hồ trên núi ạ." Bảo Hoa hào hứng nói: "Cá này là do anh trai và anh Vệ Cương hợp tác bắt được ạ. Không ngờ bên kia có cá lớn như thế, nó tránh sau khe đá nhưng bị anh trai phát hiện. Sau đó anh trai và anh Vệ Cương chơi trò đoán số, ai thắng thì được cá ạ, anh Vệ Cương thua anh trai nên con cá này cũng là của chúng con..."

Cố Di Gia cười hỏi: "Ây da, mấy đứa đi bắt cá ở đâu thế?"

Con cá này dù đã thoi thóp nhưng vẫn còn sống, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi một cái chứng tỏ mình còn có sức sống, còn tươi lắm.

Nói xong lời này, cô bé vui vẻ đến mức khoa tay múa chân, cực kỳ sung sướng.

Lúc hai anh em về nhà còn cầm theo một cái thùng, trong thùng có một con cá khoảng một kg.

Bảo Sơn chào hỏi người lớn, cậu bé hơi thắc mắc vì sao cô út và dượng út đều ở đây?

Lúc này, Bảo Hoa mới bưng thùng nước tới trước mặt mẹ mình rồi với tay vào thùng bắt cá đưa qua cho Trần Ngải Phương như đang hiến dâng một món đồ quý giá.

Con cá vừa mới đưa ra trước mặt thì vung đuôi lên, mấy bọt nước bắn vào trên mặt Trần Ngải Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận