Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 504: Tiếp Thêm Lòng Can Đảm 3

Phong Lẫm đáp lại, anh ngồi xuống rồi nói: "Mẹ ơi, sáng mai để con đưa mẹ ra nhà ga, mẹ ngủ sớm một chút đi ạ."

Quản Tễ cũng đành chịu, con trai khăng khăng muốn đưa bà ấy ra nhà ga, thật ra bà ấy cũng cảm thấy rất vui.

"Hay là em cũng đưa mẹ đi nhé." Cố Di Gia mở miệng, cô không nỡ để mẹ chồng đi, chẳng vì sao cả, chỉ là mẹ chồng đối xử với cô rất tốt mà thôi.

Phong Lẫm và Quản Tễ đồng thanh đáp: "Không cần đâu."

Quản Tễ thương cô thật lòng: "Gia Gia à, con không cần đưa mẹ đâu, đi tới đi lui rồi lại còn ở trong xe lắc lư suốt tám - chín tiếng đồng hồ, vừa cực khổ vừa khó chịu nữa."

Phong Lẫm gật đầu, anh đồng ý với lời mẹ nói.

Thấy hai người đều từ chối, Cố Di Gia mím chặt môi.

Buổi tối khi đi ngủ, Cố Di Gia thở dài, cô lăn lộn trong ổ chăn một hồi, cô nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy hình như bản thân bỏ sót gì đó, cô vội vàng bật dậy mở tủ quần áo, lấy ra một cái bọc trong tủ.

"Được rồi được rồi, ngủ đi em." Anh quyết định trong lòng rằng sáng mai sẽ không gọi cô dậy, để cô ngủ tiếp.

Khi anh nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn đứng dậy thì người trên giường cũng trở mình, dù mắt không mở nổi nhưng cơ thể đã giang tay mò mẫm quần áo mặc vào.

Cố Di Gia quyết tâm sáng mai sẽ thức dậy tiễn mẹ chồng ra khỏi nhà, cô không thể tiễn bà ấy ra nhà ga nhưng ở nhà tiễn thì được.

Đoàn trưởng Phong nghĩ như thế, nhưng anh lại không nghĩ rằng Cố Di Gia quyết tâm lớn như thế nào, lớn đến mức có thể chống lại đồng hồ sinh học của cô.

Cố Di Gia nghe thấy thế thì cảm thấy chán nản nhưng mà quấy rầy mẹ chồng nghỉ ngơi thì cũng không nên.

Cố Di Gia mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ ra: "Không được đâu, để em tiễn anh và mẹ ra khỏi nhà, đợi lát nữa em sẽ về ngủ sau."

"Cái này làm cho mẹ mà em quên mất..."

Đoàn trưởng Phong: "..."

Cô để mấy món đồ xuống: "Thôi quên đi, ngày mai em sẽ đưa cho mẹ."

Khi thấy cô chuẩn bị ra ngoài, Phong Lẫm nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại: "Em đừng qua đó, chắc bây giờ mẹ đã ngủ rồi."

Dù sao thời gian bọn họ xuất phát cũng rất sớm, chắc là cô dậy không nổi.

Cho đến khi hai người ăn mặc chỉnh tề ra khỏi cửa, Quản Tễ đã chuẩn bị xong, tinh thần phơi phới ngồi ở phòng khách, hành lý thì để ở bên cạnh.

Phong Lẫm cũng đành chịu, anh kéo cô về giường rồi ôm cô vào lòng.

Khi thấy Cố Di Gia theo sau con trai đi ra, bà ấy không khỏi mềm lòng.

"Trời còn chưa sáng, em ngủ tiếp đi." Phong Lẫm dịu dàng nói.

Nghe thấy thế, Phong Lẫm cũng không nói tiếp.

Cố Di Gia đưa đến cửa.

Cố Di Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Hai mẹ con nghe thấy thế thì biết không khuyên được cô, Quản Tễ lại cầm tay cô rồi dặn dò thêm vài câu, sau đó cùng con trai vội vàng rời đi.

Cố Di Gia cười với bà ấy: "Mẹ ơi, để con tiễn mẹ và anh Lẫm ra khỏi nhà, lúc hai người đi rồi thì con cũng có thể về ngủ mà."

Cô không ăn nhiều lắm, cho dù có về nhà ăn chực thì cũng không khiến Trần Ngải Phương cảm thấy khó xử khi đã nấu xong cơm và cũng chỉ cần xào thêm đồ ăn.

"Gia Gia à, con không cần đưa mẹ đi đâu, quay về ngủ đi con."

"Gia Gia, con về ngủ đi." Quản Tễ quay đầu nói với Cố Di Gia đang đứng ở cửa.

Buổi sáng trời lạnh, nhất là lúc bốn - năm giờ sáng như bây giờ, từng cơn gió lạnh thổi qua, lo rằng cô sẽ bị lạnh.

Cố Di Gia nói: "Mẹ ơi, con biết rồi, con ở trong này nhìn hai người đi."

Quản Tễ biết cô gái nhỏ này không nỡ để bà ấy đi, bà ấy cũng không nói gì nữa mà chỉ dặn dò cô giữ gìn sức khỏe, nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì nhanh chóng đi đến bệnh viện tìm ông nội Hồ khám bệnh, không cần phải chịu đựng ở trong người.

Cho đến khi bóng dáng của hai người khuất dần trong bóng tối, rốt cuộc Cố Di Gia cũng đóng cửa lại.

Cô ngáp một cái rồi về ngủ, cô nằm trong ổ chăn ấm áp nghĩ đến chuyện mẹ chồng về thủ đô, không lâu sau đó cơn buồn ngủ ập đến, nhanh chóng vào giấc.

Buổi trưa đoàn trưởng Phong không ở nhà, Cố Di Gia lười nấu cơm nên về nhà anh cả ăn chực.

Khi gần đến giờ, Phong Lẫm gọi mẹ mình, Quản Tễ mang hành lý theo con trai rời khỏi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận