Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 324: Sốt 1

Vài ngày trôi qua, Cố Di Gia nghe nói bà cụ Tiền đã rời khỏi khu nhà tập thể, còn do đích thân doanh trưởng Tiền đưa đi nữa, lúc rời đi chỉ có hai mẹ con họ.

Cố Di Gia thấy nghi ngờ: "Vậy Tiền Quyên Quyên không đi theo sao?"

"Đi gì chứ?" Diệp Huệ Cúc không nhịn được phải bật cười: "Cô ấy sắp kết hôn với doanh trưởng của trung đoàn ba rồi, hôn lễ được định vào tháng sau, đi đâu mà được?"

Cố Di Gia "à" lên một tiếng, nét mặt đầy kinh ngạc.

Trần Ngải Phương cũng biết chuyện này, cô ấy cười theo: "Chị cũng không ngờ doanh trưởng La sẽ cầu hôn Tiền Quyên Quyên. Lần này thì tốt rồi, Tiền Quyên Quyên không cần rời khỏi quân đội, cũng không cần từ chức nữa."

Hôm nay là ngày nghỉ nên Diệp Huệ Cúc cố tình đến tìm họ để nói chuyện, nhưng tay thì lại đang khâu đế giày cũng không rảnh rỗi gì.

Tay cô ấy làm không ngừng nghỉ, ngón tay lên xuống như đang bay lượn, đế giày khâu ra vừa nhanh vừa đẹp.

Phụ nữ đã kết hôn ở thời đại này thường rất ít thời gian rảnh, cho dù là ngày nghỉ thì cũng không ảnh hưởng đến họ làm việc, họ thích cảm giác mọi người ngồi quây quần bên nhau vừa nói chuyện vừa làm, một công đôi chuyện.

Lúc đó đám người chính ủy Phùng còn đùa rằng sẽ cho anh ta nghỉ phép để về nhà tìm người yêu, hoàn thành chuyện quan trọng cả đời của mình.

Nói đến đây thì cô ấy không khỏi nhìn Cố Di Gia một cái.

Cô ấy có chút ấn tượng với doanh trưởng La.

Diệp Huệ Cúc nói: "Thật ra năm ngoái lúc Tiền Quyên Quyên hai mươi hai tuổi thì đã có một bà thím tốt bụng tìm mối cho cô ấy, giới thiệu cô ấy cho doanh trưởng La, mục đích cũng là muốn Tiền Quyên Quyên nhanh chóng quyết định chuyện đời mình, đừng để mẹ cô ấy giày vò thêm nữa..."

Đó là con gái ruột của bà ta, là miếng thịt cắt từ trên người bà ta xuống đấy, cũng không biết bà cụ Tiền ấy sao lại đành lòng đày đọa con gái như vậy được nữa? Nếu như đó là con gái của mình, còn là một cô con gái ngoan ngoãn dễ thương lại được việc như thế thì yêu thương còn không kịp nữa là.

Vì thế đã gây nên không biết bao nhiêu trò cười.

Diệp Huệ Cúc nói: "May là lần này Tiền Quyên Quyên không còn khờ dại nữa, đồng ý kết hôn với doanh trưởng La, nếu không thì với tính cách của mẹ cô ấy thì chắc chắn sẽ yêu cầu cô ấy về để chăm sóc mình mất."

Trong khu nhà tập thể này có ai không biết bà cụ Tiền muốn gả Tiền Quyên Quyên cho đoàn trưởng Phong, luôn ôm lấy giấc mơ được làm mẹ vợ của đoàn trưởng cơ chứ.

Trần Ngải Phương cười nói: "Đây cũng do tấm chân tình của doanh trưởng La, bọn chị cũng không ngờ thì ra doanh trưởng cũng có ý với Tiền Quyên Quyên."

Nói đến câu cuối cùng thì Diệp Huệ Cúc không khỏi lắc đầu.

Nhưng nào ngờ anh ta lại một lòng một dạ thích Tiền Quyên Quyên, nếu không khi biết tin cô ấy sắp rời khỏi đây thì cũng sẽ không vội vàng xin nghỉ để đi tìm Tiền Quyên Quyên, sau đó còn cầu hôn tại chỗ nữa.

Cô cũng không đến mức sẽ để ý đến chút chuyện cỏn con này.

Lần trước gia đình họ mời sĩ quan của trung đoàn ba đến nhà ăn cơm, lúc đó doanh trưởng La cũng đến, trông rất cao ráo mạnh mẽ, nhưng lại hơi ngây ngô một tí, mặc dù không ưa nhìn cho lắm nhưng ngũ quan cũng đoan chính, rất có cảm giác an toàn.

Nhưng nếu đoàn trưởng Phong có mặt ở đây thì cô sẽ chọc ghẹo, đùa giỡn với anh một phen, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nhưng đáng tiếc là đoàn trưởng Phong căn bản không thèm chấp nhận, thậm chí còn có thể ngay cả Tiền Quyên Quyên là ai cũng không biết nữa.

Cố Di Gia thấy cô ấy nhìn mình thì biết ngay Diệp Huệ Cúc đang nghĩ gì, cô cảm thấy buồn cười: "Chị dâu Diệp không cần nhìn em nữa đâu, đoàn trưởng Phong trông đẹp trai như thế, lại có năng lực, bà cụ Tiền nhìn trúng anh ấy, muốn anh ấy trở thành con rể của mình cũng rất bình thường mà."

Dù sao bây giờ đoàn trưởng Phong cũng là của cô rồi, đã nằm trong tay cô thì không ai cướp đi được cả.

"Còn không phải sao, đoàn trưởng Phong quả thật là nhân vật nổi tiếng của khu nhà tập thể đấy, số người muốn cướp cậu ấy về tay cũng không ít đâu." Cô ấy lấy ví dụ: "Cũng như Miêu Thúy Thúy, vợ của chính ủy Lưu, nghe nói bà ấy từng muốn em gái bên nhà mẹ đẻ của mình đến gặp đoàn trưởng Phong đấy."

Diệp Huệ Cúc thấy cô bình tĩnh như thế thì cũng cười theo, những lời nói sau đó cũng không còn kiêng dè gì nữa.

Mặc dù đúng là đoàn trưởng Phong rất ưu tú, giống hệt những gì cô vừa nói.

Cố Di Gia cười híp mắt, không hề để tâm đến những chuyện này.

Trần Ngải Phương lườm trách mắng cô một cái, nhưng lại cảm thấy buồn cười, làm gì có ai khen người yêu của mình như vậy cơ chứ, nếu như để người khác nghe được thì còn không nói cô tự luyến sao?

Chút tự tin này thì cô vẫn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận