Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 626: Tìm Chồng 3

Chú Vinh biết cô quả thật không thể nào xách nổi, thế nên đưa nó cho Phương Mỹ Di: "Cô bé nhà họ Phương có thể xách được không, cháu và Gia Gia chia nhau ăn nhé."

Phương Mỹ Di cầm thử, cảm thấy cô ấy có thể xách được, không tính là nặng, thế nên cô ấy cười nói: "Vậy để cháu xách giúp Gia Gia, với cháu thì nó cũng không nặng lắm."

Hai người rời khỏi nhà chú Vinh, đi cửa hàng bách hóa của thị trấn để mua ít bánh kẹo, sau đó ngồi xe bộ đội về nhà.

Lúc bọn họ tới trụ sở thì đã là buổi chiều.

Bọn họ vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng nói chuyện khá lớn. Cố Di Gia quay qua nhìn, nhận ra có người nhà tới thăm thân, trong đó có một bà cụ tóc hoa râm đang nói gì đó với anh chiến sĩ trẻ đứng gác, trên mặt đất còn một đống hành lý đựng trong túi bạt.

Cố Di Gia nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị đi thì mắt bác gái kia sáng lên, gọi bọn họ lại.

"Hai đồng chí nữ ở phía trước, hai cô chờ một chút."

Cố Di Gia và Phương Mỹ Di dừng lại, nhìn bà cụ kéo tay một đứa bé trai năm tuổi, còn dẫn theo một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi tuổi đi tới.

Cô gái trẻ đi cùng bác gái nhìn bọn họ chằm chằm, khóe miệng cô ta không khỏi trùng xuống.

Lúc này Cố Di Gia hỏi: "Bác gái, chính ủy Mã là..."

Phương Mỹ Di chủ động hỏi: "Bác gái, bác gọi chúng cháu có chuyện gì không?"

Phương Mỹ Di ngẩn người, thật ra cô ấy không rành về khu nhà tập thể cho lắm, cũng không biết nhà chính ủy Mã ở đâu.

Đứa nhỏ bị bà cụ kéo đi cùng cũng khá mập mạp.

Cô lạnh nhạt nói: "Bác gái đi vào chung với chúng tôi đi."

Bà cụ có gương mặt dài, mắt tam giác, nhìn qua tầm năm mươi tuổi, bởi vì dáng dấp bà ta phúc hậu nên có vẻ khá dễ gần.

Bác gái nhanh nhẹn nói: "Bác là mẹ nó, các cháu gọi bác là bác gái Mã là được rồi. Đây là con gái bác, tên là Mã Xuân Hoa, còn đây là cháu trai bác, gọi là Mã Tiểu Tráng."

Tóm lại, ba người này nhìn qua không thiếu ăn thiếu uống, quần áo cũng toàn là đồ mới.

Cô gái trẻ kia có ngoại hình tương tự với bà cụ, thân hình không cao lớn, hơi mập một chút, xem ra là kiểu trong nhà cũng được ăn uống khá đầy đủ.

Bác gái nhiệt tình nói: "Hai cháu cũng ở khu nhà tập thể này sao? Bác là người nhà chính ủy Mã. Hôm nay vừa tới đây, cũng là lần đầu tiên tới nên không biết nhà chính ủy Mã đi hướng nào, các cháu có thể dẫn nhà bác qua đó không?"

Sau đó, bà ta và con gái cùng nhau xách đống hành lý đi.

Lúc bà cụ đi tới gần mới nhận ra hai cô gái mà bà ta vừa gọi lại rất xinh đẹp, khiến hai mắt bà ta tỏa sáng.

Lúc lấy hành lý, bác gái Mã còn rất hiền hóa nói lời cảm ơn với chiến sĩ đã đưa bọn họ tới cửa: "Có hai cô gái này giúp đỡ dẫn đường rồi, không cần làm phiền cậu nữa, cảm ơn đồng chí Quân Giải phóng."

Cố Di Gia nghe xong thì nhìn ba người họ một chút, quả nhiên đều là kiểu có ăn có mặc.

Bác gái Mã rất vui mừng, không ngừng nói: "Cảm ơn cháu, cảm ơn. Cháu gái đúng là đã giúp cái việc lớn."

Thật ra mang vác theo như thế này cũng rất vất vả.

Nghe bà ta nói thế, khóe môi Phương Mỹ Di hơi giật giật.

Bác gái Mã cười nói: "Cũng không có gì, chỉ có một ít khoai hang, hạt đậu và ít lương thực phụ ở dưới quê, muốn mang tới cho con trai và con dâu cùng ăn. Có mấy thứ này thì có thể tiết kiệm được một số tiền mua lương thực lớn đấy."

Phương Mỹ Di tò mò hỏi: "Bác gái, trong túi này đựng gì thế?"

Bà ta mang lương thực từ quê quán xa xôi tới thế này... Còn chẳng bằng mua luôn lương thực ở đây, mang theo như thế này không cực khổ à?

Cố Di Gia và Phương Mỹ Di đứng tại chỗ, nhìn bác gái Mã và Mã Xuân Hoa mỗi người xách hai cái túi bạt lên. Mấy cái túi bạt được buộc kín chặt lại, không biết bên trong có gì, trông cũng có vẻ nặng.

Mã Xuân Hoa liếc mắt nhìn Cố Di Gia và Phương Mỹ Di, không khỏi cắn môi một chút, trong lòng có chút không vui.

Cô ta còn tưởng rằng hai cô sẽ giúp đỡ một chút, chia sẻ việc khiêng đồ, thế nhưng hai cô chỉ đứng đó, hoàn toàn chẳng có ý muốn giúp đỡ. Rõ ràng là trong tay không cầm thứ gì mà sao không giúp cô ta một chút chứ?

Bác gái Mã và Mã Xuân Hoa khiêng đồ, đứa bé trai kia đi theo bọn họ, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng còn nhìn lướt qua túi bánh kẹo Cố Di Gia mang theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận