Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 952: Thi Đậu Đại Học 1

Cố Di Gia và Bảo Sơn không thi chung, nhưng Bảo Sơn lại thi chung với Trang Nghi Giai.

Sau khi đến thị trấn đám người Cố Di Gia lần lượt đến địa điểm thi của mình để xem thử tình hình, cũng xem như làm quen với xung quanh trước, tránh ngày mai lúc đi thi thì không tìm thấy phòng thi của mình.

Sau khi tham quan xong địa điểm thi, họ quay về nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị tốt tinh thần cho ngày mai.

Cố Di Gia cổ vũ những thí sinh rõ ràng trông rất căng thẳng đây: "Cố lên, mọi người phải tin vào bản thân mình, mọi người đã ôn thi lâu như vậy rồi, chắc chắn sẽ làm được thôi!"

Mọi người nhìn cô rồi gượng cười, mặc dù vẫn còn căng thẳng nhưng cũng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều.

Thời gian thi gồm hai ngày, ngày đầu tiên thi văn và toán, ngày thứ hai thi chính trị và lý hóa.

Cố Di Gia và Bảo Sơn không hề lo lắng chút nào, cả hai đều rất bình tĩnh.

Trên thực tế lúc trong phòng thi, sau khi hai người họ đọc đề xong thì không hề do dự mà bắt đầu làm bài ngay.

Đây chính là sự tự tin xuất phát từ chính thực lực của họ.

"Hôm nay Gia Gia và Bảo Sơn đã thi xong, vừa khéo có thể thư giãn rồi, nào nào nào, tôi đã làm rất nhiều món ngon cho mọi người rồi này."

Sau khi đón được hai người họ, cả bọn đến chỗ chú Vinh để lấy hành lý trước rồi mới sang phía quân đội.

Cũng xem như chúc mừng hai đứa nhỏ thi xong đại học một cách thuận lợi.

Hai ngày thi này Trần Ngải Phương cũng đưa theo đứa con trai út đến thị trấn ở cùng, xem như là đi thi cùng.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc thì chỉ việc đợi kết quả nữa thôi.

Mãi cho đến khi thi xong Cố Di Gia và Bảo Sơn cũng đều rất bình tĩnh, không hề thay đổi chút nào, cứ như vừa bước ra khỏi cửa thôi vậy.

Suy nghĩ của chú Vinh rất đơn giản, ăn vài món ngon sẽ xem như là được thư giãn rồi.

Cô ấy thấy có không ít thí sinh sụp đổ khóc òa lên, còn có người buồn rầu, thấp thỏm lo sợ... Bị những thí sinh đó ảnh hưởng nên cô ấy cũng không kiềm lòng được lo lắng cho hai thí sinh nhà mình.

Đám người Trần Ngải Phương, Cố Minh Thành và Phong Lẫm cố ý nhích chút thời gian ra để đứng bên ngoài trường thi đợi họ, môn thi cuối cùng cũng đã thi xong, thấy hai người họ ung dung bình thản bước ra ngoài thì ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chú Vinh ở nhà đã nấu xong cơm nước hết rồi, thấy họ về thì gọi vào nhà ăn cơm trước, bảo họ ăn xong rồi hẵng về quân đội.

Bảo Sơn là người đợi kết quả thi đại học nên không cần đến trường nữa, nhưng cũng vì vậy mà không có gì để làm, chỉ có thể ở nhà giúp mẹ chăm nom em trai thôi.

Mọi người đều không hỏi Cố Di Gia và Bảo Sơn thi thế nào, quan trọng là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người họ. Thật ra cũng không cần thiết cho lắm, cho dù là Cố Di Gia hay là Bảo Sơn thì cũng đều cảm thấy hai ngày thi này không có gì nặng nề cả.

Cố Di Gia cũng rất rảnh rỗi, những lúc không có tuyết rơi thì đến nhà chị dâu ngồi trò chuyện với mọi người, còn không thì sẽ chui rúc trong nhà mình.

Người của thế hệ trước luôn cảm thấy bọn nhỏ học hành thi cử rất vất vả, mong sao có thể cố gắng hết sức bồi bổ cho chúng.

Thời tiết cũng ngày một lạnh hơn, trừ những thí sinh đang đợi kết quả thi ra thì nhịp sống của mọi người không có gì thay đổi cả, thậm chí còn vì mùa đông quá lạnh nên mọi người đều trốn trong nhà như gấu ngủ đông, rất ít khi ra khỏi nhà.

Trên thủ đô có rất nhiều trường đại học, nhưng có thể thi vào trường Đại học Thủ Đô hay không thì cô ấy không dám chắc.

Khả năng học tập của Trang Nghi Giai rất cao, lúc ôn bài cho cô ấy, cô phát hiện thật ra Trang Nghi Giai rất thông minh.

Cố Di Gia: "..." Thật sự không cần bi quan đến thế đâu.

"Tớ thấy lo lắng quá, cũng không biết có thể thi vào Đại học Thủ Đô không nữa." Trang Nghi Giai không tự tin vào bản thân cho lắm, cứ sợ mình thì không đậu trường Đại học Thủ Đô, lúc đó sẽ không thể học chung trường đại học với họ được.

"Nhưng kết quả không tệ vẫn chưa đủ." Trang Nghi Giai vẫn đăm chiêu ủ dột: "Tớ muốn thi vào trường Đại học Thủ Đô để có thể học cùng một trường đại học với mọi người."

Trang Nghi Giai cũng thường xuyên đến tìm cô để tán gẫu.

Đương nhiên nếu như không thể thi vào Đại học Thủ Đô thì chỉ có thể học những trường khác ở đó thôi, như vậy cũng được.

Trước khi chưa có kết quả thì Trang Nghi Giai vẫn buồn rầu không thôi, ai an ủi cô ấy cũng vô dụng.

Có những lúc cô còn trưng ra vẻ mặt buồn thảm, ôm lấy Cố Di Gia đáng thương nói rằng: "Nếu như tớ không thể thi đậu vào trường Đại học Thủ Đô thì không thể đoàn tụ với cậu và Mỹ Di rồi, sau này hai cậu không được quên mất tớ đấy nhé!"

Cố Di Gia an ủi cô ấy: "Cậu yên tâm đi, chắc chắn điểm số của cậu không tệ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận