Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 570: Không Cho Ngủ Trên Giường 3

Đến khi cô về nhà thì vừa khéo đã là giờ cơm trưa.

Đoàn trưởng Phong đã nấu cơm xong, ban nãy thấy cô mãi chưa về nên định ra ngoài để tìm cô.

"Sao em ở đó lâu quá vậy?" Đoàn trưởng Phong đun nước ấm rửa tay cho cô, anh hơi lo lắng hỏi: "Vợ của doanh trưởng La không sao chứ?"

Cố Di Gia vừa rửa tay vừa nói: "Quyên Quyên nôn dữ lắm, người phờ phạc hẳn, xuống giường không nổi, em thấy cứ vậy thì không ổn nên em khuyên doanh trưởng La đưa cô ấy đến bệnh viện khám bác sĩ."

Sắc mặt của đoàn trưởng Phong cứng đờ.

Thấy cô rửa tay xong thì anh hơi lơ đãng lấy khăn tay lau nước trên tay cô đi, trong lòng nặng trĩu.

Thì ra phụ nữ mang thai lại vất vả như vậy, nghe bảo khi sinh con lại càng đáng sợ hơn, nếu không chú ý thì sẽ một xác hai mạng...

"Lúc về em còn gặp được chị Hồng Anh nên em có nói chuyện với chị ấy một lát." Cố Di Gia chuyển chủ đề rất nhanh: "Không ngờ lại thấy chính ủy Mã bước ra từ nhà bếp, nghe bảo anh ấy đang nấu cơm đấy."

Khi nói câu này, mắt của cô như sáng bừng lên, vẻ mặt rất kiên quyết, vừa nhìn là đã biết không không phải người dễ thỏa hiệp và nhẫn nhịn khi bị người khác bắt nạt, hoàn toàn khác hẳn so với vẻ ngoài dịu dàng yếu ớt kia.

Ý chí của đoàn trưởng Phong có kiên định đến đâu đi nữa cũng bị bắn bởi viên đạn bọc đường của cô.

Thật sự là một tên đàn ông tồi.

Cố Di Gia ngẩng đầu, tươi cười xán lạn: "Anh Lẫm à, anh hoàn toàn khác với chính ủy Mã mà, đặt anh cùng bàn cân với anh ấy là đang sỉ nhục anh đấy!"

Phong Lẫm kéo cô ngồi xuống ăn cơm, nhưng lại nghe cô nói tiếp: "Không biết là chính ủy Mã có thể duy trì đến khi nào, mong rằng anh ấy sẽ đối xử tốt với vợ con một chút. Vợ là người sẽ bên cạnh anh ấy cả đời, con gái là máu mủ của anh ấy, nếu như anh ấy đối xử tệ với phụ nữ trong nhà mình thì còn mong đợi gì anh ấy sẽ đối xử tốt với những người phụ nữ ở ngoài kia?"

**

Phong Lẫm sực tỉnh, thấy vẻ mặt của vợ anh là biết cô đang chê cười chính ủy Mã.

Câu này sao mà...

Cô phê bình cách làm của chính ủy Mã, anh ấy chỉ biết lo lắng cho mẹ già em trai em gái ở quê, hào phóng nuôi giúp con cái của em trai, vợ và con cái của mình thì sống cực khổ như vậy, đúng là quá vô cảm.

Nói chung là phụ nữ dễ cảm thông cho sự cực khổ của phụ nữ khác, cô thấy vợ và con gái của chính ủy Mã sống khó khăn nên trong lòng cô không thích chính ủy Mã lắm. Bây giờ chính ủy Mã đã thay đổi để trở nên tốt hơn, không còn gia trưởng như vậy nữa, nhưng cô vẫn muốn trêu chọc anh ấy hơn.

Đoàn trưởng Phong lặng lẽ gắp cho cô sườn heo, anh cam đoan: "Gia Gia, anh sẽ không giống như chính ủy Mã đâu."

Bởi vì có anh nên Cố Di Gia cũng nghỉ, không để ý đến chuyện công việc nữa. Hai người cứ quấn lấy nhau, mãi đến khi trời nhá nhem thì mới chuẩn bị ra ngoài xem phim.

"Nếu em là chị dâu Hồng Anh, em mà thấy chính ủy Mã như vậy thì em cũng không làm nữa, ly hôn ngay lập tức luôn!"

Bảy giờ tối mới chiếu phim.

Nói nghe êm tai quá vậy? Mặc dù hơi có lỗi với chính ủy Mã, nhưng đoàn trưởng Phong cảm thấy vợ của anh nói rất đúng, rất hay!

Hôm nay là tết Nguyên tiêu, đoàn trưởng Phong không cần phải đi làm nên ở nhà với vợ.

Trước khi ra ngoài, Cố Di Gia lại bị đoàn trưởng Phong choàng thêm quần áo cho đầy đủ, cuối cùng cô mới loạng choạng, lảo đảo được anh dắt bước ra ngoài.

"Anh nói gì thế." Cố Di Gia oán trách: "Đã bảo rồi mà, dù thế nào cũng phải đi xem."

Vẻ mặt của đoàn trưởng Phong rất nghiêm túc, cũng rất do dự nói: "Gia Gia, hay là chúng ta không đi nữa nhé..." Ngoài kia rất lạnh, anh sợ cô sẽ bị cóng mất.

Khi trời tối mịt thì nhiệt độ cũng giảm, nhiệt độ ban đêm còn lạnh hơn cả ban ngày.

Thấy Cố Di Gia khăng khăng như vậy, đoàn trưởng Phong lại càng lo lắng nhưng cũng chỉ đành đồng ý với cô.

Bây giờ trời tối sớm, chưa đến sáu giờ mà trời đã nhá nhem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận