Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 158: Em Gái Bị Đoàn Trưởng Phong Cướp Mất Rồi 4

Trần Ngải Phương đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó chăm chú nhìn anh ấy, do dự nói: "Việc này... Việc này để đoàn trưởng Phong đưa đi, có vẻ là không hay lắm?"

"Không sao cả." Cố Minh Thành quay đầu nhìn cô ấy và mỉm cười: "Em yên tâm, Phong Lẫm rất đáng tin."

Tiểu Vương gật đầu phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy! Đoàn trưởng Phong rất đáng tin, giao cho anh ấy chắc chắn không cần lo lắng, anh ấy nhất định sẽ đưa em gái đoàn trưởng Cố đến bệnh viện một cách thuận lợi, chắc chắn sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì!"

Trần Ngải Phương: ...

Trần Ngải Phương không nói lên lời nhìn hai người đàn ông này, phát hiện những người đàn ông này quả nhiên đều rất bất cẩn. Hay nói cách khác, bọn họ quá tin tưởng Phong Lẫm, căn bản là không hề nghĩ đến chuyện khác.

Thật ra, nếu như cô ấy không nghe Triệu Mạn Lệ kể chuyện kia thì có lẽ bản thân cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cũng sẽ cảm thấy một người quyết đoán và chính trực như đoàn trưởng Phong nhìn đã cảm thấy an toàn đáng tin, đưa người cho anh vô cùng yên tâm.

Cố Minh Thành và Tiểu Vương vẫn đang vận chuyển hành lý xuống tàu hỏa. Trần Ngải Phương chỉ cần coi chừng hai đứa bé, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ra khỏi nhà ga, có một chiếc xe Jeep đậu ở đó, Cố Minh Thành và Tiểu Vương cùng nhau chất hành lý lên xe. Tiểu Vương hỏi: "Đoàn trưởng, bây giờ về trụ sở trước, hay ở lại thành phố một đêm rồi về?"

Phong Lẫm túc trực trước giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ rực của cô gái trên giường, gương mặt cô tràn đầy sự đau đớn và bất lực, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, yếu ớt và đáng thương. Anh nói với gương mặt lạnh lùng: "Bác sĩ, cô ấy rất khó chịu!"

"Đã hạ rồi."

Cố Di Gia biết mình lại bị bệnh, mà còn bị bệnh rất nặng, toàn thân đều khó chịu, tựa như bị lửa thiêu đốt, thiêu đến mức khiến cô vô cùng đau đớn. Cô khó chịu muốn hét to, muốn gọi cha mẹ, muốn gọi anh trai và chị dâu...

"Hạ sốt cho cô ấy đi."

Tiểu Vương đáp lại một tiếng, ngồi vào ghế lái, lái xe chở bọn họ đến bệnh viện thành phố.

Cũng không biết đồng chí quân nhân này có quan hệ gì với cô gái trên giường, lúc nãy anh vội vàng ôm người tới, tuy trên mặt không có nhiều biểu cảm nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang rất lo lắng. Anh yêu cầu vị bác sĩ già có tay nghề tốt nhất trong bệnh viện tới khám bệnh cho cô gái này, đồng thời yêu cầu một phòng bệnh riêng...

Hiện tại đã là hơn tám giờ tối, nếu như về trụ sở, sẽ phải mất bốn tiếng, ít nhất là phải mười hai giờ hơn mới đến nơi.

Cô y tá bên cạnh đang tiêm cho người khác một mũi thuốc hạ sốt, sau đó chích tay và truyền dịch cho cô. Động tác của y tá nhanh chóng và dứt khoát, có thể thấy được đây là một người cực kỳ có kinh nghiệm.

*

"Đến bệnh viện trước đi!" Cố Minh Thành nói.

Vị bác sĩ cao tuổi không nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, chỉ bình tĩnh nói: "Hiện giờ cô ấy đang sốt, khó chịu là điều bình thường."

Nhưng bệnh viện đều đáp ứng yêu cầu của anh.

Thế nhưng âm thanh phát ra lại như tiếng mèo con kêu, mơ hồ, khiến người ta nghe không rõ.

Tiểu Trương cẩn thận nhìn sắc mặt lạnh lùng của đoàn trưởng, đồng thời cũng cảm thấy khí thế lúc này của anh thật đáng sợ, bộ dạng kia giống như sắp ra chiến trường, làm cậu ấy cũng có chút run rẩy trong lòng. Không dám nhìn gương mặt đáng sợ kia của đoàn trưởng nhà mình nữa, cậu ấy lại nhìn về phía cô gái trên giường.

Cô ấy cẩn thận liếc nhìn người đàn ông đang canh giữ trước giường bệnh, chỉ cảm thấy hơi thở của người đồng chí quân nhân này căng thẳng đến mức dọa người, đặc biệt là dáng vẻ lạnh lùng như Diêm Vương lúc này càng thêm hung dữ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Yêu cầu rất nhiều.

Trần Ngải Phương vội vàng hỏi: "Gia Gia thế nào rồi?"

Không lâu sau đó, Cố Minh Thành và những người khác cũng tới bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh.

Nghe vậy, Cố Minh Thành và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả hai đứa trẻ vốn im lặng cũng không còn lo lắng nữa.

Tiểu Trương không đọc sách nhiều, cũng không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy em gái của đoàn trưởng Cố có vẻ ngoài thật sự rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.

Nhìn thấy Cố Di Gia đang nằm trên giường bệnh và được truyền dịch, mặc dù cô chưa tỉnh lại nhưng bọn họ vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đưa được người đến bệnh viện một cách thuận lợi.

Mặc dù đang bị bệnh, trông cô rất chật vật nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp sắc nước hương trời đó, giống như tiên nữ rơi xuống phàm trần, thật sự là...

Phong Lẫm nói ngắn gọn: "Cô ấy đã được tiêm thuốc hạ sốt rồi."

"Vậy hạ sốt rồi sao?" Cố Minh Thành vừa hỏi vừa đưa tay áp lên trán em gái, phát hiện vẫn còn rất nóng. Ánh mắt Phong Lẫm rơi vào cái tay kia, ánh mắt dần dần trở nên sâu hơn.

Tiểu Trương đột nhiên cảm thấy dường như có chút lạnh, cậu ấy nhìn xung quanh một chút rồi giải thích: "Bác sĩ nói còn cần thời gian, trước mười hai giờ đêm nay chắc cô ấy sẽ hạ sốt."

Đây là lần đầu tiên cậu ấy trông thấy có người trông xinh đẹp như thế ngay cả khi đang bị bệnh. Một cô gái xinh đẹp như vậy, ốm yếu nằm ở trên giường, ai nấy nhìn thấy cũng đều thương xót, hy vọng cô mau chóng khỏe lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận