Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 398: Vẫn Nên Kết Hôn Sớm Mới Được 1

Khu tập thể quân đội ở thủ đô.

Trùng hợp hôm nay là ngày nghỉ, hiếm khi tư lệnh Phong mới được ở nhà nghỉ ngơi.

Ông ấy đang ngồi uống trà thì thấy Quản Tễ cười híp mắt bước vào, trong tay còn cầm theo một túi đồ nữa, tim ông ấy khẽ run lên tiếng: "Lại là con dâu của chúng ta gửi đến nữa sao?"

Bây giờ họ đã không còn nói là đồ do con trai mình gửi nữa, trước đây Phong Lẫm làm gì có chuyện cách dăm ba bữa lại gửi đồ cho họ như bây giờ chứ, cho dù là gửi thì cũng không phải là gửi thứ họ thích.

Còn bây giờ ấy à, hai vợ chồng họ luôn tò mò về những món đồ được gửi đến từ tỉnh H.

Cũng như Quản Tễ, trước đây khi được nghỉ thì không có gì để nói với các chị em và hàng xóm xung quanh cả, chẳng lẽ lại nói những chuyện như con gái và con dâu của mình đã từng uy phong lẫm liệt thế nào trên chiến trường, rồi giết địch ra sao, bây giờ còn được làm đội trưởng của một đội đặc chiến nào đó à?

Chỉ sợ là họ không muốn nghe mà thôi, vì nghe nhiều thì sẽ ngưỡng mộ thật đấy nhưng đồng thời cũng nảy sinh lòng đố kỵ.

Còn bây giờ thì Quản Tễ có thể nói rất nhiều chuyện, điều bà ấy thích nhất chính là mặc quần áo do con dâu tương lai mình may, sau đó đến trước mặt những chị em và hàng xóm của mình để khoe khoang, khiến họ không có gì để nói.

Mặc dù bà ấy đúng là bác sĩ, quả thật cũng rất thích các loại thuốc, nhưng lần nào con trai bà ấy cũng đều gửi thuốc về cho họ như thế, không phải là đang ám chỉ họ đã già rồi sao? Đúng là không có gì mới mẻ cả.

Bà ấy đưa tay chợp lấy, sau đó trợn tròn hai mắt lên.

Cả vợ và con gái ông ấy dường như đều không có thiên phú về may vá thêu thùa, ngay cả dùng máy may thôi cũng không biết nên cũng không thể ép buộc họ được.

Quản Tễ lập tức mở bức thư của con dâu gửi ra, không ngờ vừa mở thì một tấm hình đã rơi ra ngoài.

Tư lệnh Phong cũng nhoài người qua để xem, thấy mấy bộ quần áo đó thì cười rất tươi.

Câu này thật sự rất khoa trương nên cũng đã khơi gợi lòng tò mò của tư lệnh Phong, ông ấy vội vàng nhích người lại gần để nhìn thử.

Quán Tễ gật đầu: "Trừ Gia Gia ra thì còn ai, trông mong đứa con trai đó của ông gửi gì về cho chúng ta chứ? Gửi thuốc sao?"

"Đồng chí Lão Quản, bà bị sao thế?" Tư lệnh Phong thấy nét mặt của bà thì nghi ngờ hỏi.

Cả đời này ông ấy chưa từng được trải nghiệm cảm giác được vợ hay con gái may quần áo cho mình cả, bây giờ được con dâu may quần áo cho như thế, cảm giác này đúng là rất kỳ lạ.

Bà ấy nhẹ nhàng gỡ kiện hàng ra, lúc thấy bên trong có rất nhiều quần áo thì mặt không khỏi tươi cười, ây dô một tiếng: "Lão Phong à, ông xem Gia Gia lại gửi quần áo cho chúng ta nữa này, đồ cho mùa xuân và cả mùa hè đều có đủ cả... Ôi chao, đứa bé này đúng là hiểu chuyện, cũng không biết có mệt không nữa."

Trừ những thứ đó ra thì còn có hai bức thư nữa.

Cho dù là ảnh chụp trắng đen nhưng cũng có thể nhìn ra cô gái bên trong bức ảnh này có nhan sắc xinh đẹp tựa như tranh vẽ, thật sự rất hiếm có.

Trừ quần áo và một số đặc sản ra thì vẫn kèm theo một túi thuốc như thường lệ, Quản Tễ cũng lười để ý đến nó.

Tư lệnh Phong gật đầu: "Thì ra con dâu của chúng ta trông thế này à, đúng là xinh đẹp thật, chẳng trách Tiểu Lẫm lại thích con bé đến thế."

Hai mắt Quản Tễ nhìn chằm chằm vào bức hình, kích động nói: "Lão Phong, trong thư còn có hình chụp nữa này... Ây dô, đây là con dâu của chúng ta đúng không? Ôi trời xinh quá, trông như tiên nữ vậy, đây là cô gái mà con trai chúng ta có thể cưới được sao?"

Chỉ thấy trong bức ảnh trắng đen ấy có một đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau, nam thì mặc một bộ quân trang, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng, còn nữ thì mặc một chiếc váy rất phù hợp với mình, trẻ trung xinh đẹp, chân mang một đôi giày da, trông rất điềm đạm trầm ổn, cô đang nở nụ cười nhìn về phía ống kính, nụ cười ấy vừa rạng rỡ vừa tươi tắn.

Quán Tễ càng nhìn càng thích: "Thì ra những gì Nguyệt Mai nói đều là sự thật, Gia Gia thật sự trông rất đẹp, một cô gái xinh đẹp như thế nhưng lại ưng phải thằng con trai mình thì đúng là quá đáng tiếc mà."

Quản Tễ lạnh lùng cười một tiếng: "Nó có chỗ nào tốt chứ? Là lạnh lùng không thú vị chút nào tốt, hay là đã ngần tuổi này tốt, hoặc là không hiểu lý lẽ tốt đây? Trừ việc cao ráo và gương mặt dễ nhìn đó ra thì nó còn gì nữa chứ?"

Có ai làm mẹ mà hạ thấp con trai mình như thế không chứ?

Tư lệnh Phong cạn lời nhìn bà ấy: "Con trai của chúng ta cũng không tệ đến thế đâu nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận