Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 96: Vừa Ý Em Gái Nhà Người Ta 4

Cố Di Gia còn nói rằng cô muốn may cho chị ấy cái váy, chỉ mới nghe cô miêu tả là đã biết chắc chắn cái váy đó rất hợp với mình rồi.

Mặc dù Triệu Mạn Lệ đã là bà mẹ hai con nhưng cho dù ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng yêu cái đẹp và thích trang điểm cho mình.

Cục trưởng Ngụy nằm xuống lần nữa, lại bắt đầu buồn ngủ: "Vậy cũng không tồi..."

Trước khi đi vào giấc ngủ, anh ấy mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng trách Phong Lẫm lại chủ động đi đưa đồ cho lão Cố, chủ động gọi điện thoại cho lão Cố. Đây đâu phải là anh đổi tính, rõ ràng là có "ý đồ" với em gái lão Cố thì có, muốn nhân cơ hội để lấy lòng anh vợ trước, sau này mới dễ lấy em gái nhà người ta về.

Không ngờ đấy, trông thằng nhóc Phong Lẫm kia cương trực liêm chính như vậy mà cũng biết chơi chiêu.

*

Hôm sau, sau khi người nhà họ Ngụy đi làm và đi học thì Cố Di Gia lấy một miếng vải ra, bắt đầu cắt may.

Bây giờ cô đang may váy cho Triệu Mạn Lệ.

Cố Di Gia thản nhiên đáp một tiếng: "Tạm thời đừng quan tâm."

"Gia Gia, là chị đây, có phải em đang ở trong không?"

Bảo Hoa ở trong phòng đọc truyện tranh bỗng ngẩng đầu nhìn sang.

Người ngoài cửa càng gõ càng nhanh, thấy mãi vẫn không có ai ra mở cửa, cuối cùng cũng lên tiếng.

Cố Di Gia lập tức cảnh giác.

Cố Di Gia cũng hơi bất ngờ, cô hoàn toàn không ngờ Cố Minh Nguyệt sẽ tìm được tới đây.

Nhà họ Ngụy cũng có máy may, nghe nói là của hồi môn của Triệu Mạn Lệ.

Nhà cửa ở thời đại này cách âm không được tốt, người bên ngoài vừa kêu là Cố Di Gia và Bảo Hoa trong nhà đã nghe thấy rõ ràng rồi.

Thời gian này, bình thường sẽ không có ai đến nhà họ Ngụy, người nhà họ Ngụy ai phải đi làm thì đi làm, ai phải đi học thì đi học, họ sẽ không quay về vào lúc này.

Trong lúc đang bận việc cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bảo Hoa vâng một tiếng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa. Nơi này không phải công xã, cũng không phải nhà bọn họ, mẹ có dặn cô bé là ở nhà chú Ngụy, nếu ban ngày có người tới gõ cửa thì không được mở.

Quả nhiên, sau khi mở cửa ra, phát hiện ngoài cửa đúng là Cố Minh Nguyệt.

"Cô út, có người gõ cửa kìa."

Trời nóng nực, Cố Minh Nguyệt mới tới đây dưới trời nắng chang chang nên cả người tỏa ra hơi nóng, mồ hôi ướt đẫm, trông vô cùng chật vật, tạo ra dáng vẻ đối lập với Cố Di Gia ăn mặc nhẹ nhàng, ung dung thoải mái trong nhà.

Bảo Hoa giật mình nói: "Là cô cả."

Thấy có vẻ Cố Minh Nguyệt sẽ không từ bỏ ý định nếu không mở cửa, sợ sẽ làm ồn tới hàng xóm xung quanh nên Cố Di Gia đành phải đi mở cửa.

Bác Vương?

Ngay cả Hoàng Bình Bình còn không biết thì không lý nào Cố Minh Nguyệt lại biết được.

Sắc mặt Cố Minh Nguyệt hết xanh lại đỏ, còn tưởng rằng Cố Di Gia đang châm chọc mình.

Cố Di Gia ngó ra ngoài thì thấy quả nhiên có rất nhiều hàng xóm đang dòm ngó.

Cố Minh Nguyệt có cả bụng lời muốn nói, nghe vậy thì vẻ mặt hơi cứng đờ, sau đó mới nói: "Là bác Vương nói, bà ta nói mấy ngày hôm trước nhìn thấy hai người đi vào đây."

Thấy Cố Di Gia như vậy, trong lòng cô ta lập tức thấy hơi hụt hẫng.

Trên mặt Cố Di Gia lộ ra vẻ bừng tỉnh, cô đã nhớ ra bác Vương là ai.

Bác Vương này là bà mối có tiếng trong thị trấn, ai cũng thích mời bà ta mai mối giúp cho, đi hết nhà này đến nhà kia, quen biết vô số người. Có lẽ là hôm đó, lúc bọn họ tới nhà của cục trưởng Ngụy thì bác Vương cũng ở khu nhà tập thể bên này, đúng lúc nhìn thấy họ.

Sau khi hiểu được, Cố Di Gia lại thắc mắc: "Chị thân với bác Vương như vậy từ khi nào thế? Chẳng lẽ chị tìm bác Vương làm mai cho chị à?"

Cô cũng không mời Cố Minh Nguyệt vào mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Sao chị lại biết tôi ở đây?"

Cô ta bày ra vẻ mặt bị tổn thương: "Gia Gia, hôm nay chị tới tìm em không phải để nói mấy chuyện này."

Cố Di Gia gật đầu: "Được, vậy chị nói đi, chị tìm tôi làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận