Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 513: Chướng Mắt Đoàn Trưởng Phong 4

Trang Nghi Giai nhận lấy nước Cố Di Gia đưa qua, cô ấy nói: "Đây là giấy bút vẽ trước kia tôi dùng, Mỹ Di nói cô ấy mời cô vẽ bản thảo, thời tiết như này cũng không tiện để mua giấy bút, chỗ tôi có nên tiện thể mang qua cho cô."

Cố Di Gia nghe thế cười nói: "Vậy cảm ơn cô nhé."

Vốn dĩ cô tính chờ khi thời tiết đẹp hơn mới lên thị trấn mua ít giấy bút, mấy ngày này thì tranh thủ xem thêm các truyện tranh ngắn, đối với việc nội dung để vẽ thì cô đã có chút ý tưởng.

Trang Nghi Giai tò mò hỏi: "Gia Gia, cô thật sự muốn vẽ à? Câu chuyện cô muốn vẽ có nội dung gì vậy?"

Cố Di Gia không lừa dối gì, cô nói sơ qua một chút về nội dung truyện mà cô sẽ vẽ.

Thật ra đó là một truyện cổ tích về các vì sao, câu chuyện của một đứa bé sinh ra ở hành tinh rác và một con robot bị vứt bỏ đi lang thang khắp nơi, một người một robot làm sao sinh tồn ở hành tinh rác, bọn họ sống nương tựa vào nhau thế nào...

Đương nhiên, nội dung của truyện này lấy tình bạn và giúp đỡ lẫn nhau làm chủ đề chính, tránh một vài đề tài nhạy cảm. Cố Di Gia thậm chí không tính kéo dài cốt truyện, khi câu chuyện kết thúc thì nhân vật chính vẫn là đứa bé sáu, bảy tuổi.

Trang Nghi Giai nghe vô cùng chăm chú.

Có trợ lý rồi, cô cảm thấy bản thân sẽ thoải mái hơn nhiều.

Cảm xúc của Trang Nghi Giai dâng trào, cô ấy thảo luận nội dung của truyện tranh ngắn với Cố Di Gia, cô cũng cầm bút lên, phác họa hình tượng nhân vật chính và robot.

Cô cười híp mắt nhìn Trang Nghi Giai, tìm cho bản thân một trợ lý cũng coi như không tệ.

Hai người nhanh chóng thương lượng, sau cùng định ra một hợp đồng đơn giản, chờ tới khi công việc chính thức bắt đầu thì có thể ký hợp đồng luôn.

Cô ấy rất thích câu chuyện này, nghe thôi đã cảm thấy thú vị, hoàn toàn khác biệt với những truyện tranh ngắn đang có trên thị trường, chỉ nghe qua thôi là muốn xem liền.

"Đúng vậy, truyện này tôi lấy cảm hứng từ Bảo Hoa đấy." Cố Di Gia cười híp mắt nói, ai bảo Bảo Hoa nhà cô quá đáng yêu, nhìn thấy đứa bé đáng yêu như thế, chắc chắn không ai là không thích nhỉ.

Thời đại này không có khái niệm gì về các vì sao, lại càng không cần phải nói tới mấy cái gọi là robot, mọi người sẽ cảm thấy truyện này rất thần kỳ, không thể tin được, rất muốn xem thử.

Nhân vật chính là một đứa bé sáu tuổi, cô tham khảo từ hình tượng của Bảo Hoa.

Cố Di Gia bị lay động, cô nói: "Được đấy!"

Trang Nghi Giai nắm chặt lấy tay Cố Di Gia: "Gia Gia, sau khi cô vẽ xong nhất định phải để tôi xem đầu tiên đấy!" Cô ấy nghĩ ra cái gì đó, rồi nói với cô: "Tôi cũng có thể vẽ một chút, nếu cô bận rộn quá thì tôi có thể làm trợ lý cho cô."

Đương nhiên, nếu như thế thì phải quy định nội dung hợp đồng thật tốt, tránh xảy ra tranh chấp nếu lỡ bản thảo được duyệt để xuất bản.

Trang Nghi Giai cuống quýt đứng dậy nói: "Tôi phải về đây."

Trang Nghi Giai là phần tử trí thức ở thời đại này, điều kiện gia đình tốt, cũng là người đa tài đa nghệ, còn có một chút cảm giác văn nghệ của người trẻ tuổi... Đây đúng là trợ lý đưa tới tận cửa.

Cố Di Gia giữ cô ấy lại, nói: "Hay là cô ở lại nhà tôi ăn cơm đi? Bây giờ về nấu cơm thì hơi muộn."

Trang Nghi Giai xem một lúc rồi ồ lên một tiếng: "Đứa bé này trông quen quá, đây không phải là Bảo Hoa của nhà đoàn trưởng Cố sao?"

Hai người vừa trò chuyện vừa vẽ, mãi tới giữa trưa, khi đoàn trưởng Phong về nhà, cả hai mới giật mình, thời gian trôi qua nhanh quá.

Tiễn cô ấy về xong, Cố Di Gia quay về phòng bếp, đoàn trưởng Phong đang ngồi trước lò, vừa châm củi lửa vào trong lò, vừa nhìn tranh minh họa cô đặt ở ghế bên cạnh.

"Cô đừng chạy, cẩn thận ngã đó." Cố Di Gia gọi với ở phía sau.

Lúc Trang Nghi Giai đi ngang qua đoàn trưởng Phong thì liếc nhanh nhìn anh một cái, rồi bị khí thế trên người anh làm giật mình, nhanh chóng rời khỏi nhà cô.

Cố Di Gia thấy cô ấy cười ngọt ngào thì quyết định không nên chia rẽ uyên ương làm gì, đôi vợ chồng mới lấy nhau này đang trong thời gian ngọt ngào nhất, sao mà nỡ tách nhau ra được.

Trang Nghi Giai mơ hồ ừ một tiếng rồi chạy càng nhanh hơn nữa.

"Không cần, không cần đâu, tôi về nấu mì là được rồi." Trang Nghi Giai cười nói: "Hơn nữa, doanh trưởng Hứa còn đang chờ tôi về."

Thấy cô quay về, anh hỏi: "Gia Gia, đây là... !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận