Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 78: Gặp Lại 2

Tuy hai người đều có ý với nhau nhưng mọi việc vẫn chưa được xác định rõ ràng, bọn họ cảm thấy xấu hổ khi phải thông báo với mọi người.

Cố Di Gia cười nói: "Chị yên tâm, em biết mà."

Khi cả đoàn đến thị trấn, Trần Ngải Phương xuống xe trước cùng với em chồng và hai đứa con.

Sau đó, họ đi về phía trụ sở huyện ủy.

Lần đầu tiên cả nhà tới nơi này là đợt Cố Minh Thanh dẫn bọn họ đến, tuy đã hai năm trôi qua nhưng Trần Ngải Phương vẫn nhớ đường đi, chủ yếu là vì trụ sở cũng rất dễ tìm.

Khi bọn họ đến khu tập thể gia đình ủy viên huyện ủy, ở đó có một bác gác cổng.

Trần Ngải Phương giải thích lý do cô ấy đến đây, bác ấy nói: "Nhà của cục trưởng Ngụy ở bên kia, mọi người cứ qua bên đó là được."

"Cảm ơn bác ạ, bác vất vả rồi." Trần Ngải Phương lễ phép đáp.

Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên trong: "Đến ngay đây, đợi một lát."

"Làm phiền gì chứ? Ôi dào, mấy đứa đến là vui rồi, còn mang theo quà làm gì." Triệu Mạn Lệ trách yêu, sau đó lại cười đáp: "Chị rất mong tụi em đến đây đó nhưng tiếc rằng lâu rồi mấy đứa chưa đến."

Tuy nhiên, làn da của cô lại nhợt nhạt, cơ thể gầy gò trông hơi ốm yếu, không ổn chút nào.

Trên mặt Trần Ngải Phương nở nụ cười, cô ấy cầm quà rồi bước vào cửa: "Chị dâu, xin lỗi vì đã đến làm phiền gia đình ạ."

Hầu hết ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Cố Di Gia.

Triệu Mạn Lệ niềm nở mời bọn họ vào phòng khách, còn gọi với vào bên trong: "Bảo Hoa, Bảo Châu, mấy đứa ra đây đi, có khách tới nhà chơi này."

Hôm nay là chủ nhật, hầu hết mọi người không cần đi làm và ở nhà.

Thật ra chị ấy cũng hiểu rằng Trần Ngải Phương không muốn đến đây làm phiền gia đình, hơn nữa bọn họ lại ở nông thôn hiếm khi lên thị trấn nên cũng không thể đến thường xuyên.

Không có gì khác, chỉ vì cô gái này quá đẹp, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, khuôn mặt cô như bừng sáng, gương mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người thướt tha hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Trần Ngải Phương bước vào khu tập thể cùng hai đứa con và em chồng, trên tay cô ấy cầm theo những món quà để biếu, bọn họ đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Người mở cửa chính là Triệu Mạn Lệ, vợ của của cục trưởng Ngụy. Khi nhìn thấy những người ở cửa, chị ấy hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng cười nói: "Hóa ra là em dâu, còn có Gia Gia, Bảo Sơn, Bảo Hoa nữa à, mọi người mau vào nhà đi."

Một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi và một cô bé khoảng mười tuổi.

Đến nhà cục trưởng Ngụy, Trần Ngải Phương gõ cửa.

Cố Di Gia và chị dâu theo sau chủ nhà, cô cởi chiếc mũ che nắng xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn.

Đột nhiên hôm nay nhìn thấy mấy người đến, chị ấy nghĩ tới những lời lão Ngụy nói mấy ngày trước cho nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Theo tiếng gọi của chị ấy, mọi người thấy hai đứa trẻ bước ra từ trong phòng.

Khi cô cười, cậu bé cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng.

Ngụy Bảo Hoa vốn đã là một thiếu niên biết đẹp biết xấu, khi Cố Di Gia nhìn qua rồi mỉm cười với bọn họ, bỗng nhiên khuôn mặt của cậu bé đỏ như đít khỉ.

Trần Ngải Phương nói: "Em không ngờ chúng lại lớn nhanh thế. Hai nhóc này hoạt bát thật, giống chị dâu với cục trưởng Ngụy quá."

Điều này cũng liên quan đến cơ thể của cô, có lẽ cơ thể cô bị thiếu máu và suy nhược, thế nên ngay cả vào mùa hè thì cơ thể vẫn cảm thấy mát mẻ, không dễ đổ mồ hôi, ban đêm khi ngủ cũng cần phải đắp chăn.

Cậu bé nghĩ trong lòng, em gái cậu nói đúng thật, chị gái đó đẹp quá, giống như tiên nữ trong mấy vở kịch vậy.

Không giống như Trần Ngải Phương, Bảo Sơn hay Bảo Hoa, bọn họ đều đổ mồ hôi đầy người vì trời nóng, cô lại không đổ một giọt mồ hôi nào, cả người vừa thơm tho sạch sẽ.

Triệu Mạn Lệ không nhịn được cười, chị ấy vỗ bọn trẻ: "Chị nào ở đây? Đó là cô Cố của mấy đứa đấy! Trước đây cô Cố từng đến nhà chúng ta nhưng lúc đó mấy đứa đến nhà ông nội nên không gặp được thôi."

Mặc dù tuổi của Cố Di Gia không lớn lắm, nhưng xét về vai vế thì cô phải gọi chị ấy là chị dâu.

Vừa dứt lời, Triệu Mạn Lệ giới thiệu hai đứa con cho Trần Ngải Phương.

Khi cô bé Ngụy Bảo Châu nhìn thấy Cố Di Gia, đôi mắt cô bé đột nhiên mở to và buột miệng nói: "Chị gái này đẹp quá đi mất!"

"Bọn chúng chỉ là những con khỉ con, sao có thể dễ thương ngoan hiền như Bảo Sơn và Bảo Hoa nhà em được! Nhìn hai đứa nhỏ này xem, trông chín chắn làm sao, càng ngày càng giống đoàn trưởng Cố."

Hai bà mẹ lập tức khen ngợi con của đối phương và trò chuyện rất sôi nổi.

Ngụy Bảo Hoa đỏ mặt đi pha trà cho khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận