Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 671: Đến Nhà Xuất Bản 4

Lúc bọn họ đến, anh ấy còn đang làm việc, lúc đó không có người.

Nhìn thấy Phong Lẫm, anh ấy rất vô, ôm anh một cái, sau đó nhìn về phía Cố Di Gia: "Em dâu đây sao? Cuối cùng cũng được gặp em dâu rồi!"

Phong Lẫm gật đầu, giới thiệu cho bọn họ: "Cô ấy là Cố Di Gia, là vợ của tôi! Gia Gia, vị này là Doãn Kiến Thành, trước đây là đồng đội của anh."

Doãn Kiến Thành thấp hơn Phong Lẫm khoảng một cái đầu, khoảng bao mươi tuổi, nước da trắng trẻo, nhìn giống như nhân viên văn phòng, vẻ bề ngoài của anh ấy cũng không tệ, là một anh chàng đẹp trai hiếm có.

Chỉ là anh chàng đẹp trai này có lẽ đã sao nhãng chuyện rèn luyện, thân hình có dấu hiệu phát tướng.

Anh ấy cười chào hỏi Cố Di Gia, không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần, anh ấy luôn có cảm giác trông cô quen quen, nhưng không nói nhiều mà nói: "Phong Lẫm, hiếm khi mọi người đến thành phố, có muốn đến nhà tôi không? Ông cụ ở nhà tôi có thể muốn gặp cậu lắm đấy."

Phong Lẫm lắc đầu: "Thôi đừng nữa, không nên làm phiền ông cụ Doãn."

"Gì mà làm phiền gì chứ? Nếu mà ông ấy biết được cậu và vợ đến thành phố mà không ghé thăm ông ấy, cẩn thận ông ấy sẽ tức giận đấy."

Ông chủ rất nhiệt tình, nói không ngớt, hai người bọn họ đành phải ngồi xuống, ăn cơm trưa ở đây.

Biết bọn họ đang ở trụ sở, hai người bọn họ chuyến này đến thành phố cũng không dễ dàng gì, sao anh ấy có thể chê bai nó chứ.

Lúc bọn họ đến thì đã quá giờ ăn trưa thế mà bên trong nhà hàng tư nhân vẫn có khách.

Ông chủ Tần cười ha ha: "Không muộn không muộn, vĩnh viễn không muộn!"

Cố Di Gia cười mỉm đồng ý.

Tuy nói như vậy, nhưng người ở đây có thể nhận ra tâm trạng của anh ấy rất tốt.

Phong Lẫm hết cách, đành nói: "Thôi được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ ghé thăm."

Lúc này, bên đó có vị khách gọi ông chủ Tần, ông chủ Tần bèn đi sang đó trước.

Sau khi mượn được xe đạp từ chỗ của Doãn Kiến Thành, Phong Lẫm lập tức chở Cố Di Gia đến trung tâm thương mại mua kẹo cưới, sau đó đi thẳng đến nhà hàng tư nhân đó.

"Được lắm, chúng tôi đợi cậu tới." Doãn Kiến Thành vô cùng vui vẻ, nói với Cố Di Gia: "Em dâu nhớ nhắc nhở cậu ấy nhé, đừng để cậu ấy quên chuyện này."

Sau khi ăn cơm xong, Cố Di Gia lấy kẹo cưới mà hôm nay bọn họ mua: "Ông chủ Tần, đây là kẹo cưới của chúng tôi, tuy đã qua được vài tháng rồi, hy vọng anh không chê nó."

Đợi bọn họ rời đi, Cố Di Gia ngồi sau xe đạp, chuyên tâm chú ý đến sự thay đổi trên đường phố, càng nhìn càng hiểu rõ.

Ông chủ nhìn thấy bọn họ, vừa thấy ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Ôi, hai người hiếm khi đến thành phố, nào đã ăn cơm chưa? Tôi đi rang hai phần cơm cho các cậu."

"Anh Lẫm, trên đường phố dường như trở nên náo nhiệt hơn." Cô nhẹ nhàng nói: "Bầu không khí không giống với trước đây."

Qua một lúc, anh ấy mới quay trở lại, lau lau mồ hôi, cười nói: "Gần đây việc kinh doanh khá bận, không còn rảnh rỗi như trước."

Trong lòng Cố Di Gia khẽ động, nhìn trầm ngâm.

Anh đồng ý, anh cũng không biết nhà sách ở đâu, sau khi hỏi suốt chặng đường, nửa tiếng sau cuối cùng họ cũng đến được nhà sách Tân Hoa.

Cố Di Gia tính toán thời gian ở trong lòng, còn hai năm nữa là đến kỳ thi đại học rồi.

Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng cô chợt nảy ra ý tưởng khác, đi đến và nói nhỏ với Phong Lẫm: "Anh Lẫm, gần đây có trạm thu gom phế liệu nào không?"

Thật ra chỉ cần người nhạy bén một chút thì có thể chú ý đến, phát hiện ra rằng hiện tại cảnh vật xung quanh đã ngày càng nhộn nhịp hơn, không còn đáng sợ hay điêu tàn giống như vài năm trước.

Phong Lẫm hiểu ý của cô cho nên hỏi người gần đó, lần nữa quay đầu xe, chở cô đi đến trạm thu gom phế liệu.

Phong Lẫm ừm một tiếng, nói: "Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Nhưng đáng tiếc là cuốn sách bán chạy nhất trong này chính là tập sách Cách mạng đỏ, những cuốn sách khác thì rất ít.

Cố Di Gia tìm một hồi lâu, chỉ tìm được hai cuốn sách nằm trong góc, trong lòng không khỏi thở dài.

Nếu so sánh với đa dạng các nhà sách của thế hệ sau này, thì nhà sách Tân Hoa hiện tại...

Cảnh vật xung quanh chuyển biến theo chiều hướng tốt, đây chính là sự chuyển biến lặng lẽ.

Cố Di Gia nhớ lại lúc nhỏ, được nghe các thế hệ đi trước kể về chuyện cũ, nói rằng vào thời kỳ đó, có không ít đồ tốt bị cho là rác nên bị vứt đến trạm thu gom phế liệu.

Đương nhiên, Cố Di Gia không đến trạm thu gom phế liệu để nhặt của mà là muốn xem thử có sách hay không.

Đồ ở trạm thu gom phế liệu này nhiều như vậy, khẳng định có.

Nghĩ đến đây, cô nói: "Anh Lẫm, gần đây có nhà sách nào không, chúng ta đến nhà sách xem thử, phải mua sách cho Bảo Sơn nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận