Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 872: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 4

"Không đúng." Cố Di Gia xen vào: "Không phải đồng chí Du nói là vì biết Kiều Kiều xuống nông thôn nên mới đi cùng sao?"

Tần Mộng Thanh kích động nói: "Vốn dĩ không phải thế, là anh Du Phong đăng ký xuống nông thôn trước, chị em biết được mới đòi đi cùng! Người bên ngoài nói bậy đấy, là do anh Du Phong cũng tò mò không biết xuống nông thôn sẽ như thế nào. Hơn nữa, nhà anh ấy cũng có chỉ tiêu, anh ấy lại là cháu trai út của lão tướng quân, muốn làm gương tốt, cho nên mới quyết định xuống nông thôn..."

Nếu không phải Cố Di Gia biết Du Phong, cũng biết anh ấy là người thế nào thì cô nghĩ cô cũng sẽ tin chuyện này mấy phần đấy.

Lại càng không cần nói tới những người khác, với những tin tức sai lệch thế này, bọn họ cũng chẳng tiện tới nhà họ Du hỏi thăm, nói không chừng sẽ tin những gì cô ta nói là thật.

Hóa ra Tần Mộng Thanh này mới là BOSS của nhà họ Tần.

Sau khi tin tức của nhà họ Tần truyền ra khắp khu tập thể, mọi người bàn tán nhiều nhất là chuyện vợ chồng nhà họ Tần bất công, thế nhưng lại chẳng có mấy ai nói Tần Mộng Thanh là kẻ xấu.

Dù sao thì cha mẹ bất công cũng chẳng phải do con cái trong nhà? Cũng chẳng phải cô ta xúi giục cha mẹ bất công, ghét bỏ chị gái.

Thêm vào đó danh tiếng của Tần Mộng Thanh trong khu tập thể vẫn rất tốt, bởi vì cha mẹ quá mức thiên vị cô ta, cho nên mới khiến cô ta bị liên lụy, nghe nói cô ta cũng rất áy náy với chị gái.

Cố Di Gia im lặng không lên tiếng, Tần Mộng Thanh thở dài nói: "Chị Gia Gia, hôm nay em tới đây không có ý gì khác, chỉ là lo lắng... Nghe nói quan hệ của chị và chị gái em rất tốt, em sợ ngày nào đó lỡ như chị bị tổn thương thì sao? Em thật sự không đành lòng."

Nếu Cố Minh Nguyệt mà tâm cơ thế này thì đã sớm tóm được Khương Tiến Vọng rồi lấy chồng thành phố rồi.

Nếu đổi lại là người bình thường ở đây chắc chắn sẽ bị cô ta dẫn sai đường, cảm thấy những gì cô ta nói đều chân thật tận đáy lòng.

Từ khi vào thế giới này, người cô gặp được nếu không phải chất phác thì là người hào sảng, chính trực, cho dù trước kia Cố Minh Nguyệt có hay làm bộ làm tịch, nhưng Cố Minh Nguyệt lại không có tâm cơ như thế này.

Tần Mộng Thanh làm như lơ đãng, nhưng lại đều lộ ra một ý, Tần Mộng Kiều vừa ác động vừa hèn hạ, từ nhỏ đã lén lút ăn hiếp cô ta, cô ta vì cha mẹ nên phải nhường nhịn khắp chốn. Thế nhưng, Tần Mộng Kiều còn ác động cướp đi người trong lòng cô ta. Người xuống nông thôn vốn là cô ta và Du Phong, người kết hôn với anh ấy đáng ra cũng là cô ta, nhưng Tần Mộng Kiều lại cướp mất Du Phong, hại cha mẹ vì cô ta mà trở thành người ác, ép buộc hai người kia ly hôn...

Tần Mộng Thanh tươi cười, nụ cười ngọt ngào động lòng người: "Như vậy là tốt rồi. Chị Gia Gia xinh đẹp như thế, em không nỡ để người khác tổn thương chị."

Cố Di Gia vẫn luôn từ chối không cho ý kiến về việc này, đây là chuyện nhà người ta, cô không tiện xen vào.

Lần đầu tiên gặp được người biết gây sự thế này, cô thật sự có hơi đồng tình với Tần Mộng Kiều, lớn lên trong hoàn cảnh như thế mà không trở thành người xấu, hoặc biến thành nữ phụ độc ác.

Cố Di Gia cảm thấy cô ta cũng được lắm, nghệ thuật nói chuyện phải đạt điểm tối đa, lấy lùi làm tiến.

Nhưng Tần Mộng Thanh cố tình chạy tới trước mặt cô biểu diễn, không phải đang ép cô phải ra tay sao.

Cố Di Gia cũng thở dài theo.

Tần Mộng Thanh ngồi thêm một lát, uống hai ly nước, lúc cô ta chuẩn bị đi về thì không ngờ rằng Tần Mộng Kiều cũng tới.

Không cần nghi ngờ việc này, mấy năm này thông tin không phát triển, suy nghĩ của mọi người vẫn khá chân chất, vốn dĩ là vì bọn họ chưa phải đối mặt với chuyện tin tức thật thật giả giả quá nhiều, chính là kiểu người ta nói sao nghe vậy.

Tần Mộng Kiều tới tặng đồ, mẹ Du Phong kêu cô ấy mang một ít quà qua.

Cố Di Gia nói: "Những gì cô nói tôi hiểu rồi."

Cố Di Gia thầm nghĩ, may là cô gái này không có quan hệ gì với cô, nếu mà cô phải sống chung với cô ta thì chắc chắn sẽ bị tâm bệnh.

Tần Mộng Kiều không để ý tới cô ta, nghiêm túc hỏi Cố Di Gia: "Gia Gia, Mộng Thanh nói gì với cô, cô có thể nói tôi biết không?"

Vậy là không chịu được chuyện cô ấy có bạn bè đúng không, Tần Mộng Thanh muốn kéo Cố Di Gia về bên cạnh mình, biến cô thành bạn của cô ta, hay là muốn để Cố Di Gia trở mặt với cô ấy?

Tần Mộng Kiều lẳng lặng nhìn cô ta, cũng đã hiểu cô ta tính làm gì.

Tần Mộng Thanh vẫn bày ra dáng vẻ ngọt ngào như cũ, giọng nói mềm mại: "Chị, em nghe nói chị và chị Gia Gia là bạn tốt nên tới thăm chị ấy một chút."

Chuyện như thế này cô ấy đã tập mãi thành quen rồi.

Lúc cô ấy nhìn thấy Tần Mộng Thanh cũng ở đây thì ngẩn người, rồi như nghĩ ra cái gì đó, giọng nói cô ấy lạnh đi: "Mộng Thanh, em tới đây làm gì?"

Cô ấy hỏi như vậy cũng không có ý ép buộc Cố Di Gia, chỉ muốn có được một đáp án mà thôi.

Muốn biết liệu cô có tin tưởng Tần Mộng Thanh, từ đây trở mặt với cô ấy, thậm chí còn cho rằng cô ấy là một người độc ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận