Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 508: Tình Nguyện Theo Quân 3

Từ năm ngoái tới giờ, vì để điều trị cơ thể mà cô uống thuốc Đông y tới buồn nôn luôn rồi, cho dù thay đổi phương thuốc nhiều lần thì hương vị của nó vẫn y như thế, rất hiếm khi gặp được bài thuốc có mùi vị tốt.

Tiền Quyên Quyên cười nói: "Làm gì có thuốc Đông y nào không khó uống đâu, nhắm mắt lại là uống được hết." Cô ấy nhìn Cố Di Gia một chút rồi nói tiếp: "Tôi khá lớn tuổi rồi cho nên có hơi nôn nóng, nhưng mà Gia Gia, tuổi cô còn nhỏ, lại vừa mới kết hôn với đoàn trưởng Phong, không cần nôn nóng chuyện có con."

Hai mươi bốn tuổi lớn chỗ nào thế?

Cố Di Gia không cho là đúng, cô cảm thấy bây giờ cô mới hai mươi, còn nhỏ tuổi lắm, cô cũng không muốn sinh con ở tuổi này.

Thậm chí tạm thời cô cũng không nghĩ tới việc sinh con.

Cô và đoàn trưởng Phong vừa mới kết hôn, còn đang hưởng thụ thế giới hai người, chuyện sinh con này đối với cô mà nói là quá xa vời.

Hai người họ đạp xe lên xã bên cạnh.

Hôm nay là phiên chợ ở trong xã, trên đường có không ít nông dân chọn lựa ít nông sản đem ra bán, Cố Di Gia mua hai con gà và một con vịt, rồi mua thêm một ít rau củ và hạt giống, tiếp đó mua hai đôi ủng.

Tiền Quyên Quyên cũng nhận lấy.

"Đồng chí Cố."

Cố Di Gia không cần cô ấy mua đồ cho, trong tay cô cũng có tiền và phiếu, nhưng không từ chối được nên đành nhận lấy.

Lúc bọn họ đi qua trụ sở thì thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng nhạt đang đăng ký tên, người đó đứng quay lưng về phía họ, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, sau đó kinh ngạc gọi:

Quả thật Cố Di Gia có hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút.

"Hai người chuẩn bị kết hôn rồi sao?" Cố Di Gia hỏi rõ, thấy cô ấy đỏ bừng cả mặt thì biết không cần hỏi thêm nữa.

Tiền Quyên Quyên cũng mua không ít đồ, chất đầy cái gùi ở phía sau xe đạp.

Cố Di Gia quay đầu lại, lúc thấy người gọi mình, cô hơi kinh ngạc hỏi: "Đồng chí Trang, sao cô lại ở đây?'

Tiền Quyên Quyên sợ cô mệt mỏi nên mua cho cô một bát canh thịt cừu, nói cô từ từ uống: "Hôm nay tôi nghỉ cả ngày, tới tối chúng ta mới về cũng không sao đâu."

Hai người mua đồ xong thì tới nhà hàng quốc doanh trên trấn ăn cơm, tiện thể nghỉ một chút.

Buổi chiều hai người bọn họ về tới khu nhà tập thể.

Kéo dài lâu như cô và đoàn trưởng Phong thì ngược lại bị coi như khác người.

Tới khi bọn họ đi về, cô mua một ít bánh gạo trắng xốp, chia làm ba túi, rồi đưa cho Tiền Quyên Quyên một túi: "Cô cầm về cho doanh trưởng La và Ngọc Phượng nếm thử."

Bọn họ đang nói chuyện thì thấy doanh trưởng Hứa đang nhanh chóng đi tới.

Trang Nghi Giai nhanh chóng tới gần, hơi ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi tới tìm doanh trưởng Hứa."

Thời đại này tốc độ từ lúc ra mắt tới lúc kết hôn của các cặp đôi nam nữ trẻ tuổi nhanh tới kinh người, có thể gọi là hôn nhân chớp nhoáng, xem như là điểm đặc sắc của thời đại.

Nghe thế Tiền Quyên Quyên không khỏi nhớ lại lúc cô ấy và doanh trưởng La kết hôn vào năm ngoái, lúc đó tuyết rơi đầy trời, sợ run cả người.

Về tới khu nhà tập thể rồi, Tiền Quyên Quyên cười nói: "Xem ra bộ đội lại sắp tổ chức đám cưới rồi, không biết khi nào hai người họ mới tổ chức."

Nhưng trên mặt cô vẫn tươi cười nói: "Đúng vậy, đoàn trưởng Phong lựa chọn thời gian rất tốt."

Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên thức thời rời đi.

"Tôi nghĩ chắc cũng nhanh thôi." Cố Di Gia nói: "Nếu trễ chút nữa thì sẽ tới mùa tuyết rơi, thời tiết khi đó lạnh quá, không tốt cho người mới."

"Nghi Giai." Gương mặt lãnh đạm của cậu ấy tràn đầy niềm vui, cậu ấy thấy Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên cũng đang ở đó thì chào hỏi bọn họ: "Chị dâu, chị dâu Tiền."

Lúc đó thật sự rất lạnh, lạnh tới nỗi cô ấy còn cảm thấy hơi hối hận, nên chờ khi nào thời tiết ấm áp mới kết hôn, không cần gấp gáp như thế.

"Vẫn là Gia Gia và đoàn trưởng Phong lựa chọn thời gian tốt, cuối thu mát mẻ, thời tiết ôn hòa, rất thích hợp để kết hôn." Tiền Quyên Quyên khen.

Cố Di Gia thầm nghĩ đó là do cô nài nỉ mãi đoàn trưởng Phong mới đồng ý kết hôn đó, nếu không thì không biết tới khi nào mới kết hôn được nữa.

"Bọn tôi không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ tự nhiên nhé."

Hai người cười nói chuyện với nhau một lát rồi ai về nhà nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận