Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 138: Từ Biệt 3

Những người khác cũng nhiệt tình gật đầu đồng tình.

Đừng tưởng rằng họ không biết, suốt ngày Cố Minh Giang chơi bời lêu lổng không biết đã làm được việc gì chưa, trông cậu ta giống như không làm được chuyện gì tốt. Nếu không phải Cố Minh Thành ở bên cạnh kìm kẹp cậu ta, không biết đám côn đồ Cố Minh Giang còn lớn gan sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cố Minh Thành nên đánh bọn chúng, để sau này chúng không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Trần Ngải Phương mở cửa, nhìn thấy thím ba Cố đang mắng hàng xóm, đột nhiên thấy hơi buồn cười.

Cô ấy thật sự đã quen với loại chuyện này, lần nào Cố Minh Thành trở về, không phải những hành động kia của anh em họ cũng bị anh ấy đánh sao? Anh ấy đánh người một cách hợp tình hợp lý, khiến người ta thấy rằng vì tinh thần trách nhiệm mà anh ấy mới răn dạy họ.

Về vấn đề này, Trần Ngải Phương cũng thấy rất cần thiết.

Người ở nhà họ Cố nhất là những người trẻ tuổi, ai cũng không yên ổn. Nếu Cố Minh Thành không ra tay dạy họ, không biết họ sẽ làm ra chuyện táo bạo gì nữa.

Cũng giống như mấy năm trước trong thời hỗn loạn nhất, Cố Minh Huy chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi mà thực sự đã trở thành Hồng vệ binh[1]. Nếu Cố Minh Thành không kịp thời ngăn cản, không biết Cố Minh Huy sẽ làm ra chuyện gì.

Một chút lý lẽ thường tình đã được phơi bày, khiến thím ba Cố phải quay đầu lại. Những người hàng xóm lần lượt gật đầu, cho rằng Trần Ngải Phương nói đúng, đồng thời họ cũng nói giúp Trần Ngải Phương khiến thím ba Cố phải dừng khóc, có người giúp bà ta dạy dỗ con, vậy còn tốt hơn sau này Cố Minh Giang bị cảnh sát bắt đi.

Vu Hiểu Lan tức giận mắng: "Cố Minh Thành đâu? Bảo cậu ta ra đây mau! Cậu ta dựa vào đâu mà dám đánh con trai tôi hả?" Nhìn thấy đứa con trai bị đánh bầm dập nằm trên giường không thể cử động, bà ta tức giận đến mức chỉ muốn lao tới liều chết với Cố Minh Thành.

Thím ba Cố tức giận nói: "Làm sao tôi biết được? Chắc chắn là do Minh Thành nhà cô mang nó về!"

Khi Trần Ngải Phương đuổi thím ba Cố đi, Vu Hiểu Lan cũng tức giận đi tới.

Nhìn thấy Trần Ngải Phương, thím ba Cố đã hét lên: "Minh Thành đâu? Mau gọi cậu ta ra ngoài. Trên đời có ai làm anh cả như như cậu ta, treo em trai mình lên cây, đánh nát da nát thịt hả?"

Con trai và con gái chính là điểm yếu của bà ta, nhất là Cố Minh Huy, là tử huyệt của ba ta. Cho dù bà ta và Cố Minh Thành có cãi nhau thế nào, trong lòng bà ta vẫn thấy Cố Minh Thành là anh cả ruột thịt của Cố Minh Huy, anh ấy chắc chắn sẽ hãy chăm sóc con trai bà ta, sau này anh ấy được hưởng lợi, phải chia một phần cho con trai bà ta.

[1]Hồng vệ binh: Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.

Trần Ngải Phương nói: "Dì à, Minh Huy lại bị đánh sao? Vậy thì chắc chắn do cậu ta đã làm sai, Minh Thành nên kỷ luật em trai mình. Nếu dì không muốn cậu ta bị Minh Thành kỷ luật cũng không sao, chúng ta lập tức đi gặp đại đội trưởng để làm người chứng kiến. Dù sau này Minh Huy có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Minh Thành sẽ không quan tâm tới cậu ta nữa."

Trần Ngải Phương không trả lời mà nói: "Thím ba, tôi nhớ đã lâu rồi Minh Giang không về nhà, sao hôm nay cậu ta lại về thế?"

Trần Ngải Phương kỳ thực không quan tâm người nhà họ Cố sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy lo lắng họ sẽ liên lụy đến Cố Minh Thành, cho nên việc kỷ luật họ là rất cần thiết.

Cố Di Gia đang đứng sau cánh cửa, nghe thấy điều này không khỏi bật cười. Đúng như dự đoán, chị dâu vẫn tuyệt vời như vậy.

Vu Hiểu Lan cũng chán nản rời đi. Sau khi bà ta đi rồi, đến lượt thím hai Cố chạy tới khóc lóc. Hóa ra Minh Phong, con trai thứ hai của nhà họ Cố, cũng bị đánh.

"Vậy thì đúng rồi." Trần Ngải Phương tỏ ra đã hiểu rõ: "Chắc chắn là Minh Giang đang đi lêu lổng ở đâu đó bị Minh Thành bắt được. Thím ba, tôi không muốn nói, nhưng Minh Giang đã là một đàn ông hai mươi tuổi mà suốt ngày nhàn rỗi lêu lổng, cần phải thay đổi tính tình, nếu không thì cô gái nào lại để ý đến cậu ta chứ? Minh Thành tốt bụng muốn chỉnh lại tính tình của cậu ta cũng vì muốn tốt cho cậu ta thôi..."

Ngay lúc Cố Minh Thành quay lại, nhìn thấy thím hai Cố đến nhà gây chuyện, ý cười trên lông mày hơi nhạt đi. Anh ấy sải bước tới, nói với thím hai Cố đang khóc: "Thím hai, nếu thím còn muốn tôi đánh Minh Phong nữa thì cứ quậy nữa đi."

Vu Hiểu Lan nghẹn họng.

Nếu đúng như Trần Ngải Phương nói như vậy, sau này Cố Minh Thành sẽ không bao giờ quan tâm đến con trai mình nữa, như vậy sao mà được chứ?

Thím hai Cố cứng họng.

Bà ta tức giận lại sợ hãi, nói: "Cậu đang lấy chuyện công báo thù riêng! Chắc chắn là muốn trả thù chuyện lúc đầu chúng tôi lên kế hoạch là gả Gia Gia cho chủ nhiệm Khương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận