Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 977: Dắt “Con Trai” Đi Quanh Trường 2

Đúng lúc Phương Mỹ Di đi ngang qua cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thấy bộ dạng phiền muộn của cô, nên chỉ cho cô một biện pháp: "Nếu không, cậu chọn ngày nào đó đưa Nguyên Bảo đến trường học đi dạo một vòng, đến khi đó chắc hẳn mọi người sẽ tin rằng cậu đã kết hôn rồi."

Cô ấy tin rằng với gương mặt đó của Tiểu Nguyên Bảo, chắc chắn rất có sức thuyết phục.

Đừng nói đến người ngoài, ngay cả những người bạn như cô ấy, lúc trước cũng hiểu lầm thân phận của Nguyên Bảo.

Cố Di Gia do dự, cô thật sự không muốn làm khổ Tiểu Nguyên Bảo.

"Thì có làm sao đâu? Tiểu Nguyên Bảo thích người cô út như cậu đến thế, nếu hôm nào cậu đưa thằng bé đến trường học chơi, không chừng thằng bé còn vui mừng không kịp đấy." Phương Mỹ Di kéo cô đi: "Bằng không cậu về thử bàn bạc lại với chị dâu đi."

Cố Di Gia suy nghĩ một lúc và quyết định thử một lần xem sao.

Buổi tối, khi mọi người đang ngồi cùng nhau ăn cơm, Cố Di Gia mở miệng nói: "Chị dâu, hai ngày cuối tuần tới em muốn đưa Nguyên Bảo đến trường đi chơi một vòng."

Ngay lập tức tất cả mọi người trong nhà đều nhìn cô.

Hiện tại tuổi của cô bé đã không còn nhỏ nữa, hiểu được rất nhiều thứ, không còn ngốc nghếch như hồi nhỏ.

Phong Bắc Thần cười hì hì nói: "Đúng vậy, ai có mắt cũng đều thấy thím út xinh đẹp như vậy, bọn họ động lòng là chuyện bình thường."

Nghe vậy, mọi người lại nhìn Di Gia.

Cho nên Bảo Hoa cũng có thể hiểu được nhất định ở trường học cô út có rất nhiều người theo đuổi.

Cố Di Gia ho nhẹ một tiếng, đang định mở miệng thì nghe thấy Phong Bắc Thần nói: "Thím út, thím muốn đưa Nguyên Bảo đến trường giả làm con trai thím để cho mọi người đều biết thím đã kết hôn rồi phải không?"

Xinh đẹp như vậy, đặt ở giữa đám đông đúng là sáng lấp lánh, khiến cho người ta không thể rời mắt được.

Tiểu Nguyên Bảo nghe thấy tên của mình, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh nhìn cô út.

Giống như Bảo Hoa, cô ấy lấy tay ôm mặt nhìn Cố Di Gia, càng nhìn càng vui vẻ.

Liên hệ với việc thím út ở trong trường học luôn bị các đồng chí nam ngăn lại thổ lộ tình cảm, cô ấy cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra sự thật.

Trần Ngải Phương khó hiểu: "Dẫn thằng bé đi làm gì? Có ảnh hưởng đến việc học tập của các em không?"

Cô út nhà cô bé giống như tiên nữ trên trời, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô bé từng gặp trong đời, đừng nói đến những đồng chí nam đó, ngay cả cô bé cũng rất thích cô út. Mỗi đêm cô bé đều muốn chui vào trong chăn ôm cô út xinh đẹp vừa thơm vừa mềm mại đi ngủ.

Có thể thi đậu vào trường Đại học Thủ Đô đều là những người xuất sắc lại thông minh, đồng thời cũng rất tự tin, cũng không có gì ngạc nhiên khi họ thực hiện theo đuổi. Tuy rằng bị tiêu diệt từ trong trứng nước, nhưng cũng không ngăn được những người khác người trước ngã xuống người sau tiếp bước.

Bảo Hoa đưa tay ôm mặt mình, mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Cô út xinh đẹp như vậy, có phải có rất nhiều đồng chí nam theo đuổi cô út phải không?"

Trần Ngải Phương nghe vậy, điều trước tiên nghĩ đến là đoàn trưởng Phong có biết việc này không? Nếu biết được chắc sẽ ghen lên mất.

Trên thế gian này sao lại có tiên nữ xinh đẹp đến như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cô cảm thấy thím út được chú út nắm tay dắt đi vào nhà giống như tiên nữ, suýt chút nữa khiến cho cô ấy mê mẩn đến choáng váng.

Vì thế việc những đồng chí nam lấy hết can đảm để theo đuổi cũng là điều bình thường.

Nhìn thấy Cố Di Gia phồng má, rõ ràng là rất không vui, cô ấy nuốt xuống ý cười xuống, nói: "Được rồi, nếu muốn mang Nguyên Bảo theo thì chứ mang đi, dù sao thì nhìn hai người giống nhau như vậy, nếu nói là hai mẹ con cũng có người tin."

Ngay cả vào cuối tuần, đối với đại đa số sinh viên đều giống như lúc đi học bình thường. Mỗi ngày đều tranh thủ thời gian học tập, vào cuối tuần trong khuôn viên trường thậm chí còn có nhiều người hơn. Ngoài sinh viên học tập trên lớp ra, còn có nhiều sinh viên tổ chức học tập tập thể ở các địa điểm khác nhau trong khuôn viên trường.

Hai ngày sau là cuối tuần, nhưng đối với sinh viên mà nói, cuối tuần và thời gian học cũng không có gì khác biệt.

Nhận được sự đồng ý của cô ấy, Cố Di Gia lập tức vui vẻ lên.

Trước khi ra khỏi nhà, Trần Ngải Phương bế con trai út liên tục dặn dò thằng bé phải nghe lời cô út, không được chạy lung tung, cũng không được làm cho cô út mệt, nếu cô út có chuyện gì phải lập tức kêu người khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận