Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 188: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 2

"Sao lại không được?" Trần Ngải Phương xoay người ngồi dậy, nói mấy lời lý lẽ với anh ấy: "Nếu sau này sức khỏe của Gia Gia có thể điều trị tốt, con bé phải gả đi, không lẽ anh có thể giữ con bé cả đời? Nếu có đối tượng ưu tú, không giúp Gia Gia đánh giá, anh lại muốn Gia Gia bỏ lỡ, sau này chỉ có thể chọn mấy tên dưa vẹo táo nứt?"

Lời này của Trần Ngải Phương quá đúng, Cố Minh Thành suýt nữa bị thuyết phục. Anh ấy vội vàng phản bác, nói: "Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông giỏi giang, không có Phong Lẫm, còn có người khác, tương lai Gia Gia không lo gả."

Trần Ngải Phương không muốn để ý đến chồng mình.

Cô ấy cứ nói một câu, người đàn ông này phải nói lại một câu, không lẽ tất cả anh trai đều có cảm xúc cha già như vậy với em gái à? Không đúng, năm đó anh trai của cô ấy chỉ hận không thể bán cô ấy với một giá tốt rồi lấy tiền cưới vợ.

Anh trai giống Cố Minh Thành không ít nhưng cũng không nhiều lắm,

Trần Ngải Phương nói: "Ít nhất hiểu rõ tận gốc rễ về đoàn trưởng Phong, biết cậu ấy là dạng người gì, nếu cậu ấy và Gia Gia thật sự có kết quả, anh cũng yên tâm hơn đúng không?"

Ít nhất thì cô ấy rất yên tâm, cô em chồng có một chốn dừng chân tốt, không cần lại nhọc lòng vì con bé.

Cố Minh Thành suy nghĩ, cảm thấy vợ mình nói rất có lý.

Nhưng nỗi lòng này của cô ấy đã hoàn toàn bị đánh mất ở đêm nay,

Trần Ngải Phương lại nằm xuống ngủ, không để ý đến Cố Minh Thành, cứ để anh ấy rối rắm một mình.

Từ lúc biết đoàn trưởng Phong có tình cảm với Gia Gia, trong lòng cô ấy cũng rất phức tạp.

Mặc dù Cố Di Gia đến từ nông thôn, nhưng cô có một anh trai làm đoàn trưởng, với thân phận như vậy, khẳng định có thể xứng đôi với đoàn trưởng Phong. Bởi vì như vậy, cho nên hiện tại Trần Ngải Phương không có gì phải lo nghĩ nữa, quyết định thuận theo tự nhiên.

"Gia Gia vẫn còn nhỏ." Cố Minh Thành nhấn mạnh.

A, đúng rồi, hình như em gái anh ấy còn không biết nỗi lòng của Phong Lẫm, cho dù Phong Lẫm thích thì không có nghĩa em gái anh ấy cũng thích, nếu em gái không thích Phong Lẫm, chắc chắn anh ấy không không ép gả cô.

Nếu Phong Lẫm là em rể, thật ra anh ấy cũng thấy yên tâm, với con người của Phong Lẫm, anh tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho em gái, tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác.

Cố Minh Thành bị ném một góc, quả nhiên rầu rĩ đến hơn nửa đêm, cuối cùng vuốt mặt, nằm xuống ôm vợ ngủ.

Trần Ngải Phương rất muốn trợn trắng mắt: "Em biết Gia Gia còn nhỏ, em lại không nói phải gả con bé đi ngay lập tức, chỉ cảm thấy con người của đoàn trưởng Phong không tệ, có thể suy xét."

Nhưng...

Chỉ cần gặp được bác sĩ tốt, cơ thể của Gia Gia có thể chữa khỏi, sau này cô có thể sinh hoạt giống người thường. Nếu đã vậy thì còn gì phải lo lắng?

Mặc dù chỉ ngủ mấy tiếng nhưng Cố Minh Thành vẫn dậy khi chuông báo thức vang lên, anh ấy rời giường với tinh thần sảng khoái, chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng. Trần Ngải Phương cũng tỉnh lại trong tiếng chuông báo. Mấy ngày đi vào quân đội, cô ấy đã quen bị đánh thức bởi chuông báo, cảm thấy âm thanh này rất thân thuộc, làm người cảm giác được sự an toàn.

Không có gì khác, chỉ vì lo lắng sức khỏe của cô em chồng không tốt, người ngoài có thành kiến với cô, cảm thấy cô không xứng với đoàn trưởng Phong, lúc đó không biết người ngoài còn nói cái gì, tóm lại sẽ không quá dễ nghe.

Trần Ngải Phương mặc xong quần áo, nói với Cố Minh Thành: "Mai anh bảo đoàn trưởng Phong đến nhà chúng ta ăn bữa cơm, dù thế nào thì cậu ấy cũng đã giúp chúng ta rất nhiều, phải cảm ơn người ta đàng hoàng." Cố Minh Thành lại hơi xù lông, sau đó lại nghe thấy vợ mình nói tiếp: "Đúng rối, Gia Gia còn không biết nỗi lòng của đoàn trưởng Phong, có cần nói cho con bé hay không?"

Theo lời của vợ mình, em gái anh ấy tốt như vậy, có một người đàn ông ưu tú theo đuổi cô không phải tốt hay sao? Theo đuổi không có nghĩa là phải đồng ý ngay lập tức, anh ấy có thể cho Phong Lẫm theo đuổi mấy năm rồi lại đồng ý gả em gái.

Cho dù là anh em tốt, cũng không có nghĩa em gái của anh ấy phải gả cho Phong Lẫm.

Cố Minh Thành nói: "Không được, tuyệt đối không được!"

Mặc dù đoàn trưởng Phong là một người đàn ông rất giỏi, nhưng không có nghĩa Gia Gia nhà bọn họ nhất định phải thích anh, còn phải xem ý muốn của Gia Gia. Ở giai đoạn hiện tại, vẫn lấy sức khỏe của Gia Gia là quan trọng nhất, còn những chuyện khác, chờ cơ thể của cô tốt hơn rồi tính.

Trần Ngải Phương gật đầu, thật ra cô ấy cũng nghĩ như vậy.

Dưới cái nhìn bình tĩnh chăm chú của Trần Ngải Phương, anh ấy phải đồng ý, nói: "Vậy cũng phải chờ sức khỏe của Gia Gia tốt hơn chút, hiện tại con bé còn đang tĩnh dưỡng, không cần suy nghĩ mấy thứ khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận